Chương 20: Tôi rất thích cậu

Hứa Đan Dương vừa tỉnh lại, cả người vô cùng thoải mái, Nguyên Duyên ở kế bên dựa vào vai cô ngủ ngon lành.

Hứa Đan Dương nhớ tới khung cảnh hỗn loạn trong phòng tắm, người trên thế giới này đúng là điên rồi, vì lẽ gì mà cô bạn cùng phòng đáng yêu trở thành như thế.

Cô nằm trên giường lấy lại bình tĩnh, Nguyên Dương một chân gác lên người Hứa Đan Dương, khiến cô không thể nhúc nhích.

Hứa Đan Dương dùng sức đẩy ra, Nguyên Dương he hé mở mắt, mặt cô cũng đỏ.

Tốt, rất tốt, Nguyên Duyên cũng nhớ rõ mọi chuyện.

Hứa Đan Dương nghiêng đầu sang một bên, rối rắm nửa ngày cũng thử mở miệng thăm dò: “Cậu là...... Thích con gái sao?”

Nguyên Duyên lắc đầu, quay sang nhìn thẳng Hứa Đan Dương, “Đan Dương, tôi thích cậu, tôi chỉ thích cậu!”

Vì cậu, tôi có thể thay đổi..

Hứa Đan Dương ánh mắt né tránh, cô, cô không giống song tính luyến ái!

Nhưng trước mặt là cô bạn cùng phòng luôn thân thiện, dễ mến, cô không thể tùy tiện mà nghĩ xấu được. Hứa Đan Dương tự hỏi thật lâu: “Cậu phải chăng nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu......hmm.......”

Không chờ Hứa Đan Dương nói xong, Nguyên Duyên liền dùng nụ hôn để ngăn cô lại.

Nụ hôn kết thúc, Nguyên Duyên thở hổn hển môi đỏ ửng lên, “Tôi đối với cậu là thích.”

Thao cậu vì tôi thích cậu.

Hứa Đan Dương bởi vì cùng Bạch Uẩn Lễ thường xuyên “luyện tập”, so với Nguyên Duyên tốt hơn nhiều, hơi thở ổn định chỉ có tim đập loạn.

Vì sao cô không tức giận? Nguyên Duyên hôn, Nguyên Duyên đυ.ng vào, cô chỉ cảm thấy thoải mái, một chút khó chịu cũng không có.

Chẳng lẽ cô cũng là song tính luyến ái? Bình thường cô đối với phụ nữ rất lãnh đạm, chỉ cần có du͙© vọиɠ, đừng nói giới tính, liền chuyện gì cũng dám làm.

Cô duỗi tay đẩy Nguyên Duyên: “Cậu làm tôi thấy lo lắng.”

Nguyên Duyên lại biến thành người bạn cùng phòng tốt tính, cực kỳ săn sóc: “Tôi thích cậu là chuyện của tôi, Đan Dương cậu không cần cảm thấy lo lắng.”

Hứa Đan Dương tâm sinh cảm động, vì sao hai người không thể chỉ làm bạn cùng phòng?

Ngày cuối cùng ở đảo cũng đến, Hứa Đan Dương trốn tránh Nguyên Duyên, càng không nghĩ sẽ gặp Bạch Uẩn Lễ. Khi bơi cô đã gặp được cá heo biển địa phương, cô hy vọng trước khi đi có thể nhìn thấy nó một lần nữa.

Động vật thật tốt, chúng nó chắc chắn không giống con người tự tìm đến phiền não.

Cô chờ đợi mỏi mòn nhưng cá heo vẫn không xuất hiện. Bất giác ngủ quên trên bờ biển, cô mơ thấy có người vuốt ve mái tóc của mình, có lẽ là do gió biển.

Chạng vạng trời khá lạnh, Hứa Đan Dương tỉnh táo lại, mặt biển cùng mặt trời hòa vào nhau, pha màu hoàng hôn đẹp mê ly. Cô đứng lên thưởng thức sắc trời, trước ngực le lói những sợi tóc màu xanh lam, Hứa Đan Dương nhíu mày, sao lại giống mái tóc của lăng băm đến thế.

“Sao nơi này lại có người?” Phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng quen thuộc.

Hứa Đan Dương quay đầu, phó hội trưởng Liễu Thanh Gia nhìn cô rồi mỉm cười. Anh không mặc chế phục, quần dài màu đen, sơ mi trắng dài đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc trắng nõn.

“Có phải tôi đã quấy rầy em không, hôm qua tôi phát hiện nơi này hoàng hôn đặc biệt đẹp, muốn trước khi rời đi xem lại một lần.”

So với Thẩm Trọng Hi quá đối lập, Hứa Đan Dương đối với sự ôn nhu của phó hội trưởng vẫn luôn thấy hảo cảm, cô lắc đầu, “Không có, anh xem đi.”

“Cảm ơn.” Giọng Liễu Thanh Gia rất đặc biệt, âm sắc thanh thanh lãnh lãnh, âm cuối lại có chút ấm áp.

Anh ngồi cách Hứa Đan Dương vài bước, rơi rụng ánh nắng tan mất anh thiển sắc hai tròng mắt, da bị cháy nắng phân thành hai màu.

“Em ở đội điền kinh?” Anh cười quay đầu, Hứa Đan Dương ý thức được bản thân đang nhìn chằm chằm anh hơi thất lễ, xấu hổ nói: “Đúng vậy, em là học sinh chuyên thể thao.”

…………………………