Chương 37: Danh sách

Sau đó không lâu chính là chuyện Tạ lão gia lo lắng Tạ Ngọc có Long Dương chi phích, vội vã nhét thông phòng cho Tạ Ngọc.

Dinh thự Tạ phủ hào hoa xa xỉ, rất nhiều người hầu. Mặc dù chỉ chọn thông phòng cho Tạ Ngọc nhưng bộ dáng của thông phòng nhất định không thể kém được, tính cách cũng phải chọn tốt, còn về phần có đọc được sách không gì đó hay không thì Tạ lão gia cũng không thèm để ý, bởi vì chính bản thân ông ấy cũng là một thương nhân không không biết viết chữ.

Thông phòng không biết chữ cũng không sao, Tạ lão gia nghĩ, dù sao nhi tử Tạ Ngọc của ông ấy bụng đầy thi thư, cũng không phải là không thể dạy.

Nhưng Tạ lão gia cả ngày bận chuyện buôn bán làm ăn, ngay cả nha hoàn trong phủ cũng không nhận thức được hoàn toàn chứ đừng nói gì là tìm hiểu được phẩm tính của các nàng.

Vì thế ông đã giao nhiệm vụ chọn người này cho Bá quản gia mà ông ấy tin cậy nhất.

Bá quản gia là một nô bộc trung thành, tất nhiên ông sẽ làm theo yêu cầu của Tạ lão gia chọn những người tốt nhất ở trong phủ. Ông ấy kiên trì dùng bút gạch tới gạch lui danh sách nhưng trước sau ông ấy vẫn không thể quyết định người cuối cùng được chọn là ai.

Bá quản gia đã phụng dưỡng ở Tạ phủ nhiều năm như vậy, thấy không ít sóng to gió lớn, rất nhiều chuyện chỉ liếc mắt nhìn một cái là có thể hiểu thấu đáo huyền bí trong đó.

Người bên cạnh Tạ lão gia đã đến đây một chuyến nói với Bá quản gia về việc lão gia phân phó. Bá An ở bên cạnh tất nhiên cũng biết được chuyện Tạ lão gia muốn chọn thông phòng cho Tạ Ngọc.

Nhưng Bá An chỉ tập trung khảy hạt châu bàn tính trong tay, mặt mày tuấn tú giãn ra, ngón tay thon dài mâm mê khảy hạt châu bàn tính phát ra tiết tấu tiếng lách cách giòn vang, tựa như tiếng lách cách của nước hồ sâu kết băng.

Bá An dường như không nghe thấy, biểu tình cũng không thể nói là để ý hay là không thèm để ý.

Nhưng nếu như thật sự không thèm để ý thì làm sao lại sẽ cố ý bày ra dáng vẻ dường như không có việc gì như vậy?

Bá quản gia thở dài một hơi, đứa con trai này của mình từ trước đến nay có tâm sự đều sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, tính tình của hắn nội liễm, nói dễ nghe một chút thì là hỉ nộ không hiện ra ngoài, nói khó nghe một chút thì chính là tâm cơ thâm trầm.

Bá quản gia tai thính mắt tinh, mặc dù Bá An chưa bao giờ ở ngoài miệng nói cái gì nhưng người làm phụ thân như ông cũng biết rất rõ tất cả sự quan tâm âm thầm của Bá An đối với Tiếu Tri Vi. Bá An là người mặt ấm tâm lạnh, ôn hòa có thừa nhưng thật tình lại không có.