Chương 30: Tránh né

Một khi gặp được Bá An thì khuôn mặt nàng không tự giác đỏ bừng lên, nói chuyện bắt đầu lắp bắp. Với Bá An tươi cười trước mặt, thậm chí Tiếu Tri Vi cũng tay chân lóng nga lóng ngóng.

Đúng là không có tiền đồ. Nàng nhớ lại mình ngu ngốc làm trò cười cho thiên hạ ở trước mặt Bá An thì xấu hổ đến ngón chân co quắp, răng lợi tê dại. Tiếu Tri Vi vì giữ lại mặt mũi, thể diện lại lần nữa giảm xuống tần suất đi gặp Bá An.

Bá An cũng dần dần phát giác ra sự cổ quái của Tiếu Tri Vi, nhưng tính tình hắn nội liễm, cũng không biểu lộ ra cái gì, mọi người cũng không nhìn ra hắn có ý tưởng gì khác.

Người trong phòng thu chi đã lâu không thấy Tiếu Tri Vi tới tìm Bá An, liền có người trêu ghẹo nói: “Bá An, sao gần đây không thấy nha đầu Tri Vi kia tới tìm ngươi nữa thế? Có phải hai ngươi cãi nhau không?”

“Không thể nào.” Bá An đang ghi sổ, nghe thấy vậy nhưng mắt cũng không nâng lên. Thái độ hôm nay của hắn có chút lạnh lùng, không còn ôn hòa giống như ngày xưa. Một ngọn đèn dầu được thắp ở trên quầy, chiếu lên khuôn mặt dài tuấn tú kia của Bá An mờ ảo không rõ.

Người trêu ghẹo cảm thấy tâm trạng hôm nay của Bá An dường như không tốt lắm, trong lòng nói thầm nhưng giây tiếp theo lại thấy trên mặt Bá An lộ ra tươi cười ôn hòa quen thuộc mà mọi người vẫn thấy.

“Cuối tháng phòng thu chi nhiều việc, muội ấy hay ồn ào nên ta đã dặn muội ấy ít tới đây thôi, tránh làm chậm trễ công việc của mọi người.” Giọng nói của Bá An rất thanh nhã, lời nói cũng thoả đáng phù hợp.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra nguyên nhân lại là Bá An không cho Tiếu Tri Vi lại đây! Thật ra mọi người trong phòng thu chi đều rất thích Tiếu Tri Vi, nàng lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng hoạt bát đáng yêu, công việc trong phòng thu chi buồn tẻ nhàm chán không thú vị, Tiếu Tri Vi tới đây khiến cho mọi người rất vui vẻ.

“Ai da, mọi người thích nha đầu Tri Vi kia! Làm sao có thể chậm trễ chuyện gì được! Bá An, ngươi đừng có kìm chế nha đầu kia!”

Mọi người đều lên tiếng phụ họa.

“Vâng.” Tâm tư của Bá An đều ở trên sổ sách, trong miệng đáp lại cực kỳ có lệ.

Sau khi sổ sách hàng tuần đã được tính toán ghi chép xong, người trong phòng thu chi đều đi gần hết. Bá An thổi tắt ngọn đèn chiếu sáng ở trước mặt, đôi mắt dài hơi híp lại, có một tia sáng u ám không rõ hiện lên.

Hắn lấy ra một phiếu mua hàng bằng giấy dai từ trong túi quần áo ra, đầu ngón tay nắm lại rồi lại thả lại vào trong túi. Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng thu chi.

Bá An chặn lại Tiếu Tri Vi ở một chỗ hành lang gấp khúc trong biệt viện của hạ nhân.