Chương 2: Ngươi lưu lại

Editor: Thuỷ Mie

Beta: Nhi Nhi

Đã quen với việc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tạ Ngọc, bọn nha hoàn trong phủ cũng đều kiềm chế rất nhiều, chỉ là bọn họ chuyển từ quyến rũ công khai thành yêu thầm trong lòng.

Năm Tạ Ngọc hai mươi tuổi, Tạ lão gia ở trên phố đã biết được một loại gọi là “Long Dương chi phích”. Hắn nghĩ đến người con trai độc nhất trong nhà không cho nha hoàn lại gần kia, tức khắc ông liền toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Ngày hôm sau, Tạ lão gia liền đích thân chọn mấy người nha hoàn có bộ dáng ngoan ngoãn, tính cách tốt nhét vào trong phòng Tạ Ngọc.

Sắc mặt Tạ Ngọc có vẻ giận, tất nhiên đối với Tạ lão gia lung tung sắp xếp xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Nhưng Tạ lão gia lại bày ra cường thế của bậc làm cha chú, Tạ Ngọc không thu thì sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ.

“Con của ta, vi phụ không muốn ép buộc ngươi như thế này đâu, chỉ là con đã đến tuổi này rồi mà bên cạnh lại thiếu một người hầu hạ.” Tạ lão gia nói uyển chuyển, biết có một số việc không thể giải quyết trong một lần là xong, cần một chút thời gian để làm từ cong thành thẳng: “Đây đều là những nha đầu lanh lợi, lại hiểu chuyện, con đọc sách vất vả, có người chăm sóc cho con thì vi phụ mới an tâm được.”

Trên mặt Tạ lão gia lộ ra mấy nếp nhăn tang thương. Tạ Ngọc không lay chuyển được Tạ lão gia, thở dài một hơi, chỉ một nha hoàn để mặt mộc duy nhất —— cũng chính là Tiếu Tri Vi.

“Ngươi lưu lại đi.” Tạ Ngọc lạnh nhạt liếc mắt một cái nhìn nàng, giọng điệu cũng cực kỳ đạm mạc, làm như gặp phải một chuyện phiền toái. Tuy Tạ Ngọc chỉ chọn một người nhưng Tạ lão gia vẫn hoan thiên hỉ địa mang theo bọn nha hoàn còn lại rời đi.

Tiếu Tri Vi là bị cha mẹ bán cho Tạ phủ với giá mười lượng bạc.

Nhà nàng trước đây cũng vẫn còn tốt, cha mẹ đều là tiểu thương, mặc dù không giàu có nhưng cũng có chút tiền dành dụm. Chỉ là sau này cha nàng sa vào cờ bạc, khi chủ nợ đuổi tới nhà, trùng hợp lúc đó nương của nàng lại mang thai một đệ đệ.

Tráng hán hung thần ác sát đặt cây đao trên cổ mẫu thân nàng uy hϊếp nếu Tiếu phụ không trả tiền thì sẽ là một thi hai mệnh. Tiếu phụ nhìn đại nữ nhi thủy linh này của mình, cắn răng một cái, nhẫn tâm bán nàng đến chỗ mẹ mìn.

Tiếu phụ khóc đến rối tinh rối mù, nắm lấy tay Tiếu Tri Vi, lau nước mắt nói: “Nữ nhi, đây là cha bất đắc dĩ không còn có cách nào khác, con chờ cha một thời gian nữa, cha có tiền sẽ chạy đến chuộc lại con.”

Lần chờ này lại không có tin tức gì nữa.