Quyển 1 - Chương 9

Mới chỉ một đêm mà thôi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không hai người lúc trước rõ ràng không thèm để ý đến đứa con riêng này, sao lại thay đổi thái độ vậy?

Tô Uyển Thanh nhịn không được liếc mắt nhìn Tô Hạc, may mắn còn có anh cả, anh cả là người quản lý nhà họ Tô, chỉ cần anh cả không đứng về phía đứa con riêng này, cho dù có kéo Tô Phong Dao và Tô Tinh Trúc thì vẫn có thể

Nghĩ vậy, Tô Uyển Thanh ưỡn thẳng bộ ngực đầy đặn của mình.

Vì có thể nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình, Tô Uyển Thanh thay đổi tác phong thanh thuần ngày xưa, cố ý mặc một bộ quần áo gợi cảm có thể lộ ra dáng người.

Bộ ngực đầy đặn được bao bọc, quần áo nửa trong suốt có thể nhìn thấy áo ngực ren gợi cảm bên trong, cô đưa tay múc một chén canh, giọng nói dịu dàng: "Anh cả, đây là canh em tự tay làm, anh nếm thử đi.”

Tô Hạc buông thìa trong tay xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua Tô Uyển Thanh: "Bỏ xuống.”

Sắc mặt Tô Uyển Thanh cứng đờ, bỏ canh xuống.

“Hai ngày nữa anh sẽ tổ chức một bữa tiệc ở nhà họ Tô, giới thiệu Tiểu Cảnh cho mọi người.” Đôi mắt đen láy của Tô Hạc chăm chú nhìn Tô Vân Cảnh.

Tô Văn Cảnh ngồi cứng ngắc trên ghế, hưởng thụ sự chu đáo của Tô Tinh Trúc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tô Hạc, cảm kích nở nụ cười: "Cảm ơn anh.”

“Chậc, anh giúp em gắp nhiều đồ ăn như vậy, cũng không thấy em cảm ơn anh câu nào.” Tô Tinh Trúc lười biếng chống cằm, như cười như không nhìn cậu.

Mặc dù tối hôm qua Tô Tinh Trúc xin lỗi, sáng nay thái độ cũng rất tốt, nhưng Tô Vân Cảnh vẫn không được tự nhiên, lông mi dài khẽ run, trong ánh mắt đen láy mang theo một chút e ngại nhìn hắn, nhỏ giọng lầm bầm: "Cảm ơn anh ba, anh hai.”

Tô Uyển Thanh nhìn cảnh tượng hoà thuận này, tay cầm đũa gồng đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trong lòng phẫn hận, trên mặt lại nở nụ cười, lo lắng nói: "Anh à, mới đó đã giới thiệu Tiểu Cảnh, có hơi vội quá không anh, Tiểu Cảnh chắc là vẫn chưa chuẩn bị tốt đâu.”

“Có anh ở đây, em ấy sẽ ổn thôi.” Tô Phong Dao nâng mũi, ánh mắt nhìn Tô Uyển Thanh lóe ra một đạo lãnh quang, giọng nói cũng rất dịu dàng.

Nụ cười trên mặt Tô Uyển Thanh suýt nữa không duy trì được, ngượng ngùng nói: "Vậy là tốt rồi, em hơi lo xa quá.”

Thấy cảnh tượng như vậy Tô Vân Cảnh suýt nữa bật cười.

Tất nhiên, điều này không xảy ra trong cốt truyện ban đầu, bởi vì ba anh em nhà họ Tô căn bản không quan tâm đến nguyên thân, làm sao có thể giới thiệu nguyên thân ra ngoài được.

Cũng bởi vậy, Tô Uyển Thanh dễ dàng lan truyền các loại lời đồn không tốt trong trường học, khiến cho nguyên thân bị xa lánh ở trường học.



Trong phòng riêng đầy khói, nam nữ ôm nhau, tán tỉnh cười nói, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, mùi rượu và nước hoa.

Tô Vân Cảnh lúng túng ngồi ở góc sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương tràn đầy bất an, ngón tay gầy gò trắng nõn lo lắng vặn vẹo góc áo, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.

Không ngờ Tô Hạc chợt thông báo như vậy, lại làm cho Tô Uyển Thanh không kiềm chế được, mưu kế đuổi cậu đi phải thực hiện sớm hơn.

Buổi sáng cơm nước xong, Tô Hạc và Tô Phong Dao đã đi làm, Tô Tinh Trúc vốn định ở nhà cùng cậu, bị Tô Vân Cảnh làm bộ sợ hãi đuổi đi.

Tô Uyển Thanh không lâu sau đã đến gặp cậu, nói rằng cô sẽ đưa cậu đi gặp bạn bè và kết bạn.

Nhưng trên thực tế, những người này căn bản không phải là bạn bè của Tô Uyển Thanh, có vài người là chó liếʍ theo đuổi Tô Uyển Thanh, những người này đều là phú nhị đại trong giới, tính tình bảnh bao và thủ đoạn tồi tệ.