Quyển 1 - Chương 8

Hơi thở nóng bỏng phun lên vành tai cậu, giọng nói làm cho thân thể Tô Vân Cảnh như nhũn ra, hai người dán sát vào nhau, quần áo mùa hè cũng không dày, Tô Vân Cảnh có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể Tô Tinh Trúc xuyên thấu qua vải nóng rực, còn có cái gì đó cứng rắn giống như cây gậy trên bụng cậu, cây gậy đó bị đối phương cố ý ma sát lên người cậu.

"... Đừng... Tránh ra..." Tô Vân Cảnh hoảng sợ, giọng nói run rẩy đẩy hắn, nhưng chút sức lực này sao có thể đẩy được nam sinh thích vận động này chứ.

“Tỏ ra từ chối nhưng rất hoan nghênh chứ gì? Yên tâm, hầu hạ anh cho tốt, anh sẽ không bạc đãi cưng đâu.” Tô Tinh Trúc để bụng chuyện Tô Vân Cảnh đẩy mình, coi như là muốn từ chối nhưng thật ra là hoan nghênh, dù sao có thể bộ dáng này xuất hiện ở biệt thự nhà họ Tô, Tô Tinh Trúc chỉ tưởng rằng là người nào cố gắng lấy lòng anh hai nên đưa tới, hắn cười đùa tiếp tục hôn.

Cánh môi đầy đặn mềm mại bị liếʍ láp và gặm cắn, không bao lâu đã hôn cậu nước mắt lưng tròng, thân thể như nhũn ra tựa vào trong lòng hắn.

Tô Tinh Trúc vừa nghĩ thầm tiểu bạch thỏ này rất ngây thơ, một cái hôn có thể mềm thành như vậy, vừa cạy mở cánh môi dự định đi vào công lược thành trì.

"A... không... không..." Tô Vân Cảnh chưa bao giờ trải qua loại chuyện này ngây ngô không chịu được, bị hôn đến nước mắt lưng tròng, ưm ưm nuốt xuống cố từ chối, nhưng căn bản vô dụng.

Tô Tinh Trúc thở dốc, tay ôm eo thiếu niên trượt xuống dưới, chui vào vạt áo sơ mi, xoa bóp cặp mông mềm mại.

Tô Vân Cảnh giãy dụa một hồi, căn bản vô dụng, cắn răng, thừa dịp Tô Tinh Trúc trầm mê trong đó, nhẫn tâm nhấc chân, dùng sức giẫm lên chân Tô Tinh Trúc.

“Shhh!” mu bàn chân bị giẫm đau, Tô Tinh Trúc không hề phòng bị theo bản năng buông Tô Vân Cảnh ra, mùi rượu lập tức tỉnh táo lại.

Thừa dịp này, Tô Vân Cảnh lập tức chạy như điên lên lầu, Tô Tinh Trúc thầm chửi thề rồi nhấc chân đuổi theo.

Chưa tới hai bước, Tô Vân Cảnh đã bị kéo lại, giữ chặt cổ tay, hung hăng ném lên sô pha mềm mại, Tô Tinh Trúc đè lên, ánh mắt đen láy nhìn chăm chú Tô Vân Cảnh hoảng loạn không chớp mắt, khóe mắt thoáng nhếch lên,khóe môi mỏng hơi cong lên.

“LÀm càn cái gì hả? Chỉ muốn bò lên giường của anh ta thôi sao?” Lời nói nhẹ nhàng từ trong miệng hắn nói ra, hắn lười biếng tiếp tục nói:" Cho rằng giường của anh trai tôi dễ bò lên như vậy sao? Hầu hạ tôi cho tốt, tôi có thể sẽ giúp em nói vài lời với anh ta.”

Ngón tay thon dài của Tô Tinh Trúc dọc theo mặt mày của cậu trượt xuống, nắm lấy cổ áo sơ mi muốn xé rách.

"Tôi không phải, tôi là em trai của a..." Tô Vân Cảnh che cổ áo của mình, hoảng loạn muốn giải thích.

“Các người đang làm gì vậy?” Cửa đột nhiên truyền đến giọng nói trầm lạnh.

Động tác Tô Tinh Trúc dừng lại, Tô Vân Cảnh vội vàng mượn cơ hội này đẩy người ra, cuộn mình ở một bên sô pha, hoảng loạn lại cảnh giác nhìn Tô Tinh Trúc.

“Anh, sao anh lại về rồi?” Tô Tinh Trúc cười nh, lười biếng nhìn lướt qua Tô Hạc ở cửa.

Ánh mắt Tô Hạc lướt qua Tô Tinh Trúc, nhìn Tô Vân Cảnh quần áo xộc xệch, ánh mắt hơi tối lại, lạnh nhạt nói: "Tô Vân Cảnh?”



Nhà ăn sáng sủa, trong không khí tản ra mùi thức ăn.

Tô Uyển Thanh ngồi ở bàn ăn, sắc mặt khó coi nhìn Tô Vân Cảnh bị Tô Phong Dao và Tô Tinh Trúc kẹp ở giữa đang dùng cơm.

Anh hai nhìn như dịu dàng, thật ra lại xa cách khó tiếp cận lấy lòng, ba người kiệt ngạo, càng là mắt cao hơn đầu, nhưng hôm nay rất săn sóc gắp thức ăn cho đồ tiện nhân đó.