Chương 26.1: Đại lão hào môn ngồi xe lăn (8)

Cũng không biết đợi bao lâu, Ninh Tiêu cũng chờ được đến lúc nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh Giang Úc từ phòng vệ sinh đi ra.

“Anh……”

Cô còn chưa có tới kịp cùng đối phương nói một câu, Giang Úc liền trước cô một bước mà ngẩng đầu, mở miệng, “Vừa mới nhận được điện thoại, công ty có việc gấp yêu cầu anh lập tức cùng bọn Thời Phưởng mở cuộc họp video, em ở bên này trước cứ thử tốt quần áo, thích cái nào thì giữ lại, anh đi thư phòng trước, buổi tối khả năng phải họp tới khuya, em không cần chờ anh, nghỉ ngơi sớm một chút……”

Nói tới đây âm thanh của người đàn ông giảm bớt, theo sau giọng nói chậm lại, liền đôi mắt cũng không dám nhìn Ninh Tiêu, mà nhìn thẳng tắp về phía cửa phòng, “Khụ, cái bộ quần áo kia…… Xé hỏng rồi liền thôi bỏ đi, nhìn dáng vẻ Thời Phưởng có lẽ cũng sẽ không muốn, em thích liền…… Khụ, giữ lại chính mình mặc, anh sẽ đem tiền trả lại cho cậu ta, coi như là mua lại, anh đi trước đây!”

Nói xong anh căn bản không cho Ninh Tiêu cơ hội mở miệng, di chuyển xe lăn liền nhanh chóng rời đi.

“Ai……”

Ninh Tiêu còn không thể nói, cô càng gọi thì động tác của đối phương càng nhanh, thẳng đến khi nhìn thấy đối phương vào thư phòng, đóng cửa lại, Ninh Tiêu lúc này mới ôm bụng nửa ngồi xổm xuống dưới đất, cười không ngừng đến bả vai nhỏ run lên.

“Ha ha ha……”

Thật là, Giang tiên sinh của cô đáng yêu quá!

Nhưng thực mau Ninh Tiêu liền không cười được nữa……

Đơn giản là Giang Úc thế nhưng bắt đầu trốn cô, ở thư phòng vẫn luôn làm việc đến nửa đêm mới lên giường ngủ không nói, sáng sớm ngày hôm sau thời điểm Ninh Tiêu còn chưa có tỉnh, thế nhưng lại vào thư phòng, lấy cớ là còn vội việc chưa xong, nhưng thực tế Ninh Tiêu nào không biết là do đối phương rõ ràng chính là thẹn thùng ngượng ngùng, như này thật là làm cô vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng không có biện pháp gì tốt cũng chỉ có thể tùy ý anh, dù sao buổi tối hai người phải cùng đi tham gia tiệc mừng thọ, khi đó anh không còn có thể trốn tránh cô nữa.

Ninh Tiêu còn chưa đợi được Giang Úc cùng đến tiệc mừng thọ, thế nhưng trước một bước mà đợi được Gang Duệ trở về biệt thự vào buổi chiều.

Anh ta trên cơ bản vừa nhìn thấy cô, liền lập tức đã đi tới, biểu tình căm giận, một bộ dáng muốn mở miệng nói với cô chút gì đó.

Ninh Tiêu không có thời gian rỗi mà chơi với cái loại lớn mà còn nói chuyện như trẻ con này, nếu có thời gian cô thà rằng đi yêu đương với ông xã của mình còn không phải là tốt hơn sao?

Cho nên trên cơ bản lúc Giang Duệ bước nhanh tới chỗ cô, cô liền lập tức đứng lên, hướng trên lầu đi đi, trực tiếp nói “Tôi cùng anh không có gì để nói cả” lời nói vô cùng nhuần nhuyễn.

Huống chi thời gian không còn sớm, cô cũng muốn đi trang điểm cho tiệc tối nay.

Mà bởi vì Ninh Tiêu là chị dâu của anh ta, ở Giang gia Giang Duệ cũng không dám đối với cô có biểu hiện quá mức quen biết, đương nhiên càng không dám mở miệng kêu cô quay lại, cuối cùng liền chỉ có thể nín thở mà ở sô pha trong phòng khách ngồi xuống.

Bên này Giang Úc vừa nghe nói Giang Duệ đã trở lại, nhẹ nhíu mi, cũng không rảnh lo trốn Ninh Tiêu, liền ngồi thang máy đi xuống dưới.

Một lúc lâu, liền thấy được một người lẻ loi ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt nghẹn khuất, căn bản không thấy bóng dáng Ninh Tiêu, lúc này, gánh nặng trong lòng Giang Úc vơi đi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Cùng anh trai mình nói chuyện, Giang Duệ mới biết hai người buổi tối thế nhưng muốn đi Lý gia tham gia tiệc mừng đại thọ của Lý lão gia 80 tuổi, vốn Giang Duệ có ý muốn dời đi trước nhưng lại không sao hiểu được mà ngồi xuống trở lại.

Lý lão gia, anh ta nhớ rõ, trước kia ông ấy thường cùng ông nội anh ta chơi cờ, còn sẽ vụиɠ ŧяộʍ mang kẹo que cho anh và anh trai, nhưng anh trai thường xuyên nhường cho anh ta, biết anh ta thích ăn kẹo, thường thường hai que đều chỉ một mình anh ta ăn, đến thời điểm sâu răng, anh ta liền bị ông nội phạt quỳ ba giờ, khóc nhiều đến thảm.

Nghĩ đến đây, Giang Duệ lại ở trong lòng sinh ra hờn dỗi, sau đó thế nhưng cũng nổi lên tâm tư muốn tham gia tiệc mừng thọ cùng Giang Úc.

Hai người cứ như vậy ngồi ở dưới lầu liền bắt đầu nhớ lại những ký ức lúc nhỏ.

Thẳng cho tới màn đêm dần dần buông xuống, hai người cùng thay tây trang để tham gia tiệc tối, trên lầu Ninh Tiêu vẫn không có ý muốn xuất hiện.

Giang Duệ trong lòng tràn đầy không kiên nhẫn mà muốn mở miệng thúc giục Giang Úc một chút, đột nhiên một tiếng giày cao gót vang lên trên đá cẩm thạch ở cầu thang tầng trên chậm rãi truyền đến, Giang Duệ nhíu mày nhìn lại, liền thấy ——

Một người mặc một bộ sườn xám cách tân màu xanh ngọc thêu chỉ vàng, tóc dài được búi lên cao, chỉ để lại hai cọng rũ xuống bên tai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, hoa tai đeo trên tai theo bước cô xuống lầu nhẹ nhàng đung đưa, Ninh Tiêu mang theo ý cười đã bước nhanh đi tới.

Chỉ liếc mắt một cái, Giang Duệ liền thấy trái tim đập nhanh không quy luật.

Chợt bừng tỉnh, anh ta phảng phất hình như là thấy được thời điểm anh ta cùng Ninh Tiêu ở bên nhau, mặc dù sinh nhật chỉ có một cái bánh kem nhỏ tự làm nhưng cũng có thể làm cho Ninh Tiêu cười đến vui vẻ.

Ngồi ở bên cạnh anh ta, Giang Úc cũng nhìn Ninh Tiêu ngây người, tâm động không thôi, khóe mắt dư quang liền liếc nhìn Giang Duệ đang giật mình thất thần.

Chuyện này khiến anh siết chặt nắm tay một chút, đồng thời nhấp môi khẩn trương.

Đây là không cao hứng.

Đi thẳng đến chỗ xe lăn của Giang Úc, Ninh Tiêu cũng ngồi ở bên người anh, lải nhải mà nói chút gì đó, nhưng anh trước sau đều không có nói ra một lời.

Ngược lại còn bởi vì tâm hoảng ý loạn, theo bản năng cả người liền cứng nhắc, muốn nhìn ra chỗ khác để dời đi lực chú ý của mình.

Chỉ là anh còn không chưa kịp nhìn ra ngoài chỗ khác, một bàn tay nhỏ trắng nõn lập tức che khuất làm anh cứng đờ, ngay sau đó một cái đầu nhỏ tựa vào trên vai anh.

“Anh sao thế ? Em nói với anh nhiều lời như vậy mà sao anh thế nào không để ý tới em? Sao lại không nhìn em thế? Chẳng lẽ nó đẹp hơn em sao?”

Hai người hoàn toàn không màng trong xe còn có người, Giang Duệ giờ phút này giống như một cái bóng đèn công suất lớn, ôm cánh tay Giang Úc, Ninh Tiêu như đang làm nũng vậy.

Chỉ một câu này, Giang Duệ liền trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn.

Ninh Tiêu như vậy, anh ta chưa bao giờ gặp qua.

Trong ấn tượng của anh ta Ninh Tiêu đối với người ngoài trước nay đều là cao lãnh, kiêu căng, chỉ trừ bỏ đối với anh ta sẽ lộ ra nhàn nhạt ý cười, đã từng, anh ta không ngừng chỉ một lần vì thế tự hào, bởi vì anh ta có thể rõ ràng cảm giác được đối phương thích mình, mới có thể đối với mình không giống người ngoài như vậy.

Nhưng hiện tại, Giang Duệ mới xem như thật sự nhìn rõ cái gì mới không giống người ngoài.

Người đàn ông nắm chặt ngón tay một chút.

Giang Úc bên này chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, Ninh Tiêu nũng nịu nói như vậy chui vào trong tai anh, khó có thể khắc chế, nửa người trên chợt tê rần, theo bản năng quay đầu, gương mặt liền cọ qua một tia mềm mại.

Là……

Đồng tử của Giang Úc hơi co lại.

“Ai nha, son môi dính vào, đừng nhúc nhích, anh đừng nhúc nhích, em lau cho anh một chút, bằng không một lúc nữa đi tiệc tối Lý lão gia khẳng định sẽ có người nhìn thấy, khoan, từ từ, dù sao đều dính vào……”

Đang nói chuyện, Ninh Tiêu bỗng dưng nhào chỗ Giang Úc dính son môi hôn một cái, “Về sau ở trên xe không được nhìn ra chỗ khác, được không?”

Hoàn toàn không có đoán trước được nụ hôn này, trên mặt Giang Úc trực tiếp liền nhiễm điểm ửng đỏ.

“Đừng nháo……”

Âm thanh người đàn ông có chút trầm, đôi mắt hướng bên Giang Duệ nhìn thoáng qua, lại phát hiện em trai nhà mình sớm đã quay đầu, căn bản nhìn không thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng thật ra đầu ngón tay hơi hơi trắng bệch đã tiết lộ chút cảm xúc của Giang Duệ lúc này.

“Em nào có nháo, đừng nhúc nhích, tự anh không nhìn thấy đâu. Kỳ thật vết hôn cũng khá đẹp……”

“Ninh Tiêu……”

“Ở đâu.”

Âm thanh của cô tràn ngập ngọt ngào.

Một màn như vậy mới làm Giang Duệ chân chính cảm nhận được Ninh Tiêu thật sự đã không phải là của anh ta, mà là vợ của anh trai mình, lúc trước anh ta không có một cái nhìn chuẩn xác, hiện tại……

Ánh mắt Giang Duệ hiện lên một tia mê mang.

Nhưng mê mang qua đi, trong mắt anh ta nhanh chóng hiện lên một tia kiên định.

Không, đó đều là giả dối, cô gái này diễn kịch là giỏi nhất, cô thích trước nay đều là tiền của anh trai anh ta, mà không phải người anh trai này, tình cảm cô dành cho anh trai trước nay đều là hạnh phúc giả dối, đều là giả, cô không yêu anh trai, mà xứng đôi với anh trai không phải là một cô gái xảo trá hám làm giàu như vậy!

Nghĩ đến đây, Giang Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt một lần nữa mang theo tức giận bất bình.

Tuy rằng không biết người này rốt cuộc suy nghĩ cái chó má chủ ý gì, nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết tên đàn ông này căn bản không nghĩ được cái gì thứ tốt.

Không chừng còn đang suy nghĩ làm thế nào để Giang Úc thấy rõ ràng gương mặt thật của cô, rồi cùng cô ly hôn, đi tìm hạnh phúc của chính mình mới tốt.

A.

Nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Ninh Tiêu vẫn như cũ mang theo ý cười, trong lòng lại sớm đã hạ chủ ý rồi, nam nữ chủ này cùng cô không có quan hệ nhiều lắm, cô sẽ không để ý nhiều, ví dụ như vị diện trước cô liền không đối với Quý Thiên Minh làm cái gì cả, nhưng nếu mà Giang Duệ tìm đường chết, vậy đừng trách cô làm anh ta hiểu một chút kiến thức làm người.

Lập tức, Ninh Tiêu cười đến càng ngọt.

Trong lòng Giang Úc vẫn luôn ngọt ngào, trong lúc nhất thời anh thế nhưng cũng đã quên mất đi sự tồn tại của Giang Duệ, duỗi tay liền giúp cô vén sợi tóc rủ xuống bên má.

Vì thế hai người cứ như vậy một đường rải cẩu lương, mang theo cái bóng đèn công suất lớn đi vào Lý gia.

Không nghĩ tới vừa tiến vào Lý gia, trong góc có một người phụ nữ mặc váy trắng ánh mắt sáng lên, sau đó lập tức liền hướng chỗ các cô đi tới.