Chương 6

Mục Cao Hàn tuy là người hiền lành nhưng cũng không thực sự ngu ngốc. Sau khi quay vài cảnh với Khương Đường, anh có thể cảm nhận rõ ràng Khương Đường đã khác với tính khí khó chịu lúc trước.

Như thể nhận thấy có người đang nhìn mình, Khương Đường uống một ngụm nước và nhìn sang. Khi nhìn thấy Mục Cao Hàn đang nhìn mình, cậu nở một nụ cười nhạt. Nhưng ng·ay sau đó liền cúi đầu xuống bắt đầu tìm bình nước thứ hai.

Cậu thực sự đang chết khát.

Đường đường là thái tử, nhưng cách đối xử của cậu không tốt bằng con cá koi trong hồ gỗ sau vườn. Ít nhất cá koi có nước uống còn có người hằng ngày cho chúng ăn.

Khương Đường lau mồ hôi và không ngùng suy nghĩ.



Mục Cao Hàn nhìn vào đôi mắt đẹp đó lập tức mím môi. Trong lòng anh có linh cảm mơ hồ, có lẽ lần này Khương Đường sẽ không gây rắc rối. Anh đưa tay khẽ đẩy trợ lý: "Mau lên."

Trợ lý muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhưng Mục Cao Hàn là ông chủ của cậu, cậu căn bản không thể từ chối. Trợ lý trẻ bĩu cái miệng có thể đựng được chai dầu, vừa lấy từ trong ba lô ra một chiếc quạt điện nhỏ màu hồng vừa lẩm bẩm. Cậu mua những chiếc quạt nhỏ này theo gói, những chiếc quạt nhỏ này không đắt và chất lượng cũng không tốt lắm, nhưng trong trường hợp này chúng rất phù hợp với Mục Cao Hàn.

Thời tiết 37, 38 độ C có thể khiến người ta ngất xỉu vì nóng, chưa kể địa điểm quay là ngoài trời, chưa kể máy lạnh, thậm chí còn không có cả một chiếc quạt điện tươm tất.

Vì vậy, chiếc quạt nhỏ này là một kho báu.

Trợ lý chậm rãi bước đến chỗ Khương Đường, khi cậu nhìn thấy đôi mắt đen như ngọc có chút bối rối và đẹp lạ thường của Khương Đường, hơi thở của cậu như ngừng lại, khi cậu phản ứng, không chỉ đưa chiếc quạt điện nhỏ cho Khương Đường, còn đưa chai nước đá mà cậu vừa lấy cho mình.

Thật là gặp ma.

Khương Đường chớp mắt và nhìn xuống chiếc quạt điện nhỏ và nước đá. Từ góc nhìn của trợ lý, cô có thể nhìn thấy lông mi lông dài của chàng trai khẽ run lên, như sợ Khương Đường ngẩng đầu lên nhìn mình lần nữa, cô vội vàng nhét đồ vào tay Khương Đường và hét lên lớn: "Đây là Mục ca của chúng tôi bảo tôi đưa cho anh, hãy nhận lấy."

Khương Đường nhìn lên.

Mục Cao Hàn đang nhìn sang đây, sau khi chú ý tới ánh mắt của cậu, anh khẽ gật đầu, sau đó quay lại đọc kịch bản.

Khương Đường nhẹ nhàng nói với trợ lý: "Cảm ơn."

Trợ lý nhỏ bĩu môi, "Cảm ơn. Nếu như anh buông tha Mục ca của chúng tôi thì đó là cách cảm ơn tốt nhất."

Khương Đường đương nhiên nghe ra trợ lý nhỏ đây là oán giận trước kia Khương Đường giống như con bọ, bò lên bất cứ ai đến gần và làm người khác ghê tởm, cậu cong cong đôi mắt: "Được."

Trợ lý không ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng sau đó nghĩ lại, đây không phải là Khương Đường sao?

Ngoài mặt thì hứa hẹn nhanh chóng nhưng ai biết được sau lưng có làm gì khác hay không.

Càng nghĩ càng đau tim, trợ lý cảm thấy vô cùng khó chịu, xoay người rời đi. Tuy nhiên, vừa quay người lại, cánh tay của cậu đã bị Khương Đường tóm lấy. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay này, Khương Đường không có gì xấu xí, bàn tay của cậu đặc biệt đẹp. Các ngón tay thon dài, màu da trắng sữa,...

Nhưng tại sao Khương Đường lại đột nhiên tóm lấy cậu?

Không phải là lại thay đổi phương pháp à? Lần này đáp ứng sẽ không kéo Mục ca của họ xuống nước, liền kéo cậu lại? Nhưng là trợ lý của Mục Cao Hàn, danh tiếng của cậu có liên quan gì đến Mục Cao Hàn!

Trợ lý gần như nhảy dựng lên, hung hăng quay người lại, vừa định chửi bới, Khương Đường đã nói: "Bảo Mục ca tránh xa những người trong công ty."

"Cái gì?"

Cái nhìn dữ tợn chuyển sang bối rối.

Khương Đường sau đó lặp lại một lần nữa: "Ca ca của cậu gần đây có thể gặp khó khăn. Bảo anh ấy ngày mai đừng đến công ty."

Trợ lý nhỏ cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng sau khi hiểu ra, sự bối rối của cậu biến thành hung thần ác sát, "Khương Đường! Ca ca tôi quan tâm đến anh, nhưng anh lại chù ẻo anh ấy!"

Khóe miệng Khương Đường giật giật: "...Cậu cứ nói cho anh ấy là được."

Trợ lý nhỏ thật tức chết, sau khi Khương Đường buông cậu ra, cậu hung hãn bước về phía Mục Cao Hàn, để lại Khương Đường với cái ót gần như bốc cháy.

Khương Đường sờ sờ mặt, không khỏi thở dài. Người ở đây không khác nhiều so với người ở Đại Hạ, nhưng tâm lý của họ tốt hơn người ở Đại Hạ rất nhiều. Khương Đường vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình với tư cách là tiểu đệ của quốc sư đi ra ngoài xem duyên đoán mệnh, quốc sư thuận miệng nói: "Lão bà của ngươi đang vụиɠ ŧяộʍ sau lưng ngươi," khiến họ bị rượt đuổi trên đường suốt một giờ.

Nam tử kia thân hình cao lớn, tràn đầy sức lực, có thể chạy cả tiếng đồng hồ mà không bị hụt hơi. Ngược lại, thái tử Khương Đường thân hình mảnh khảnh, thường được chiều chuộng, nếu không phải được một người anh em tốt đi ngang qua kéo lại, chắc chắn cậu sẽ trở về cung với các vết bầm tím trên mặt.



Mục Cao Hàn không khỏi bật cười khi nhìn thấy trợ lý nhỏ đã ở bên mình bốn năm tức giận di chuyển chiếc ghế đẩu ngồi trước mặt mình, “Sao biểu tình của em lại thế này? Không phải em còn đưa nước cho người ta nữa sao? Cậu ấy đã nói gì mà khiến em tức giận như thế?"

“Không phải em chủ động đưa nước cho cậu ta!”

"Tại sao?"

Trợ lý: "...Có lẽ là bởi vì sắc đẹp mê người đi."

Có điều phải nói, tính cách Khương Đường không tốt, nhưng khuôn mặt lại thực sự rất đẹp.

Mục Cao Hàn xoa đầu cậu, “Vậy cậu ấy đã nói gì với em?”