Chương 16

Cậu chậm rì rì bò từ trên giường dậy, tối qua cậu ăn quá nhiều, sáng dậy sớm nên cũng không cảm thấy đói. Sau khi mở rèm, đứng trên ban công hít thở không khí trong lành, Khương Đường nhìn thấy trợ lý đang oanh tạc WeChat.

Phương Phi Phi: Khương Đường [Gà hét] mau xem hot search, mau vào tài khoản khu vực bình luận! Diêu Sâm Lị lại bị lật xe!

Khương Đường nhìn vào thời điểm Phương Phi Phi gửi tin nhắn WeChat, hóa ra là hơn nửa giờ trước, lúc đó có lẽ trời còn chưa sáng.

Cậu lắc đầu mở weibo.

Chủ đề #Diêu Sâm Lị và bạn trai cũ hôn nhau say đắm trong gara ngầm# và #Diêu Sâm Lị bắt cá hai tay# đều nằm trong danh sách hot search. Có bốn hoặc năm hot search ở giữa, nhưng loại đãi ngộ này vẫn rất ấn tượng. Khương Đường chỉ bấm vào chủ đề, tùy ý liếc nhìn nó.

Cư dân mạng phần lớn là những người ăn dưa, không ngại phiền phức, chỉ có fan cuồng của Diêu Sâm Lị là vẫn bám trụ.

"Tôi nhớ rằng trong bộ phim công sở cuối cùng của Diêu Sâm Lị, cô ấy đã chính tay xé nát tiểu tam. Vậy phim truyền hình và thực tế là đối nghịch nhau à?"

“Bắt cá hai tay là nghiêm túc sao? Thật thú vị!"

“Ai có thể đảm bảo không phải là bạn trai cũ tấn công trước? Nếu một cô gái như Lị Lị thực sự gặp phải bạn trai cũ dâʍ đãиɠ, làm sao cô ấy có thể chống cự được?”

"Phòng lam việc Cát Huy chưa đóng cửa sao? Suốt ngày lén lút chụp ảnh riêng tư của nghệ sĩ. Muốn lộ mặt à?"

"Có phải là do góc độ không? Ôm Lị Lị. Nếu có thời gian, có thể theo dõi tác phẩm của Lị Lị của chúng tôi."

"Ôm Lị Lị, không hẹn hò."



Khương Đường phóng to bức ảnh do phòng làm việc Cát Huy bí mật chụp, vì là ảnh bí mật nên độ phân giải rất trung bình, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy hai người đang ôm nhau. Độ nét của bức ảnh thứ hai cao hơn một chút, ít nhất có thể nhìn thấy đôi môi của hai người nhìn nhau. Tuy nhiên, do góc chụp nên Khương Đường không thể nhìn rõ khuôn mặt của nam chính trong bức ảnh.

Cậu khẽ cau mày, ném điện thoại lên chiếc giường êm ái rồi quay người đi vào phòng vệ sinh.

Khi bước ra, cậu lại nhận được một tin nhắn WeChat khác từ Phương Phi Phi: Lúc mua bữa sáng cho Mục ca tôi đã mua quá nhiều, anh đừng mua nữa, ăn cùng chúng tôi nhé. Nếu không thì thật lãng phí.

Trong mắt Khương Đường lộ ra ý cười, tìm thấy biểu tượng cảm xúc hình một chú thỏ nhỏ đang ôm một trái tim nhỏ và bấm gửi nó.

Phương Phi Phi trầm mặc một lát: Dầu mỡ!

Khương Đường vui vẻ lăn lộn trên giường một lúc, đôi mắt đẹp cong lên hình lưỡi liềm. Sau khi ăn tối với Mục Cao Hàn và Phương Phi Phi ngày hôm qua, Khương Đường về cơ bản đã chạm vào Phương Phi Phi một cách triệt để. Phương Phi Phi là một người có miệng lưỡi sắc bén điển hình. Ngoài miệng nói rằng đã mua bữa sáng quá nhiều, nhưng phần nhiều ra kia có lẽ là mua cho cậu.

Còn cụm từ “dầu mỡ” thì 80% là do ngại ngùng.

Có người đang đợi ăn nên Khương Đường lập tức thu dọn đồ đạc và chạy đến phim trường với chiếc ba lô nhỏ trên lưng. Mục Cao Hàn và Lý Hồng Sinh đang đứng nói chuyện cùng nhau, Phương Phi Phi đang chán nản đi loanh quanh, thỉnh thoảng nghểnh cổ nhìn trộm bên ngoài phim trường. Khi nhìn thấy bóng dáng của một mình Khương Đường trong tầm nhìn, Phương Phi Phi lần đầu tiên phàn nàn về không thấy trợ lý Đào Nhạn, sau đó cậu vẫy tay chào Khương Đường.

"Anh tới rồi." Nói xong, Phương Phi Phi nhìn thấy chiếc ba lô nhỏ Khương Đường đang mang, khóe miệng nhếch lên, "Lát nữa anh còn mở quầy hàng phải không?"

Khương Đường nhận lấy bữa sáng từ tay cậu, cắn một miếng và thản nhiên gật đầu, "Đợi lát nữa kết thúc tôi sẽ đi sớm."

Phương Phi Phi: "..."

Trước đây cậu từng cho rằng tâm Khương Đường cao bằng trời, thân là diễn viên tuyến mười tám lại luôn thèm muốn vị trí nam chính. Bây giờ cậu mới cảm thấy mình mắt mù, diễn viên như Khương Đường là ai, ngày nào cũng mong kết thúc sớm rồi chạy ra cầu dựng quán.

Cũng không sợ bị cư dân mạng cười nhạo.

Không, dù sao cậu cũng đã cười nhiều lần rồi. Phỏng chừng bản thân Khương Đường cũng không để trong lòng.

"Cậu định làm gì? Mở gian hàng?"

Sự chú ý của Lý Hồng Sinh bắt đầu chuyển hướng kể từ khi Khương Đường xuất hiện, hơn nữa, hắn và Mục Cao Hàn đều không nói điều gì quan trọng nên ngay lập tức tập trung sự chú ý vào Khương Đường. Hắn rất ngạc nhiên khi người luôn gây rắc rối trong đoàn nhu Khương Đường lại có mối quan hệ tốt như vậy với Phương Phi Phi, sau đó hắn nghe được những lời của Phương Phi Phi.

Mở gian hàng?

"Cậu bảo muốn rút khỏi giới chỉ để mở quán hả?!"

"Cậu muốn rút khỏi giói?"

Mục Cao Hàn và Lý Hồng Sinh đều bị kinh ngạc, giọng nói lớn đột ngột khiến Khương Đường giật mình. Cậu đột nhiên lùi lại một bước, trong miệng ngậm một chiếc bánh sữa trứng, vẻ mặt có chút bối rối.

"Sao cậu đột nhiên lại trừng mắt? Tôi biết mắt của cậu rất to!" Lý Hồng Sinh thô bạo hét lên.

Cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng là Khương Đường không còn thích làm yêu như trước nữa, nhưng Lý Hồng Sinh giận Khương Đường đến mức thực sự khó nói chuyện với Khương Đường một cách vui vẻ. Nhưng Mục Cao Hàn thì khác, khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Hồng Sinh, anh mím môi, nói nhỏ: "Đạo diễn Lý, anh làm Khương Đường sợ."

Lý Hồng Sinh: "..."

Lý Hồng Sinh càng tức giận hơn.

Khương Đường im lặng lùi lại một bước, nở một nụ cười ngượng nghịu với Lý Hồng Sinh, nói nhỏ: "Là đi bày một quầy hàng."

Sau đó cậu quay lại nhìn Mục Cao Hàn, trả lời: "Tôi đang định rút khỏi giới."

Lông mày của Mục Cao Hàn càng nhíu chặt hơn. Tối qua khi ăn lẩu, Mục Cao Hàn nhận thấy Khương Đường có vẻ thích làm những việc như bói toán và phong thủy, nhưng việc Khương Đường trực tiếp tuyên bố muốn rút khỏi giới thực sự khiến anh ngạc nhiên.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói thẳng: “Nhưng cậu mới ra mắt chưa được bao lâu. Xét về phong cách làm việc trước đây của công ty cậu, có lẽ cậu phải ký hợp đồng mười năm, tiền vi phạm hợp đồng rất cao, phải không?”

Khương Đường: “……”