Chương 11: Bà Dám Nói Em Gái Tôi Bị Điên?

Cho dù cô không biết tại sao anh trai lại tức giận, vậy thì như thế nào,đối với anh trai cô là quan trọng nhất!

"Anh ba, tay của em sẽ không hoạt động được nữa sao? Mấy ngày nữa em sẽ biểu diễn dương cầm..."

Tần Hữu Kiều nước mắt giàn giụa hỏi.

Tần gia đã chi rất nhiều tiền để đào tạo Tần Hữu Kiều. Mới mười chín tuổi, cô ấy đã tổ chức một chuyến lưu diễn piano toàn quốc, và cô ấy là người phụ nữ có năng khiếu đáng ghen tị nhất trong giới.

Bây giờ, Tần Hữu Kiều vẫn còn trẻ và tương lai đầy hứa hẹn!

“Còn khồn mau dẫn cô chủ lên lầu hả?”

Tần Lãng trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ lạnh lùng.

Không biết vì sao, người hầu luôn cảm thấy Tam thiếu gia hôm nay có chút... mất kiên nhẫn với tiểu thư?

Ý nghĩ này thoáng qua, người hầu vội đỡ Tần Hữu Kiều lên lầu.

Tần Hữu Kiều vẻ mặt ủ rũ nghĩ tới, trước đây tam ca vốn là sẽ tự mình cõng nàng lên lầu, nhưng hiện tại. . .

Đột nhiên.

Những lời của Mama Hoàng lọt vào tai cô.

"Cậu chủ! Con nhỏ Bùi Doãn Ca này đúng là độc ác, cô ta nhất định là cố ý đảy tiểu thư xuống mà!"

Tần Hữu Kiều đột nhiên tỉnh táo lại.

Anh ca nhất định muốn ở lại trừng phạt Bùi Doãn Ca, trút giận lên Bùi Doãn Ca!

Trái tim của Tần Hữu Kiều tràn ngập sự hoà hứng.

Quả nhiên, anh ba đối với cô tốt nhất!

Sau khi Tần Hữu Kiều bình yên lên lầu, phòng khách lại là một hiện tượng khác.

"Cậu chủ, con điên này mới nãy làm gãy tay của tôi luôn đấy!" Hoàng Mã giả bộ bị Bùi Doãn Ca ngược đãi, rống to một tiếng.

Thấy vậy, Bùi Doãn Ca liếʍ đôi môi, vành môi có đôi chút cong lên.

Khoảnh khắc tiếp theo!

Tiếng hét của Mama Hoàng gần như khiến người ta ngứa cả da đầu.

Sau đó, lời nói của cô gái chậm rãi vang lên: “Muốn gãy tay không phải dễ dàng lắm sao? Có cần tôi tác thành cho bà khồng?”

Những người khác đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng!

Nhị tiểu thư gần đây xảy ra chuyện gì? Thực sự bị mê hoặc??

"Câuc chủ, cứu với! Con nhỏ này điên rồi!"

Nhìn thấy Tần Lãng, Hoàng Mã càng gào to hơn.

Sau khi trải qua bệnh viện tâm thần ở kiếp trước, tính tình của Ca nhi cũng đã thay đổi, nhưng cô ấy hoàn toàn khác với Ca nhi trước mặt!

"Hoàng Mã, bà kêu Ca nhi là gì? Là kẻ điên sao hả??"

Tần Lãng có chút khó chịu.

Trong quá khứ, đây có phải là cách họ đối xử với Ca nhi?

Nghĩ đến lòng tốt của Hoàng Mã đối với Tần Hữu Kiều, Tần Lãng chỉ muốn cười lạnh một tiếng, bọn họ đã quên đại tiểu thư của Tần gia là ai rồi sao?

Hoàng Mã bối rối, không ngờ Tần Lãng lại hỏi như vậy.

Nàng giải thích nói: "Cậu chủ, chính cô ta đẩy tiểu thư xuống lầu, chúng tôi đều nhìn thấy! Tôi chính là muốn ngăn cản cô ta nổi điên..."

Tần Lãng ánh mắt càng ngày càng lạnh, "Bà chỉ là người hầu, sao dám kêu em gái tôi là con điên này con điên khác sao?"

Nghe thấy điều này, Bùi Doãn Ca hơi ngơ ngác.

Hôm nay hắn bị gì vậy?

Cô buông Hoàng Mã ra, hờ hững nhìn anh: “Bà không cần giả bộ nữa, cũng không cần mách lẻo với cậu chủ nhà bà.”

Sau đó cô lại cười khúc khích, chậm rãi nói với vẻ hứng thú:“Suy cho cùng cũng là do tôi đẩy."

Những người khác đều bị sốc khi thấy Bùi Doãn Ca hôm nay trông thật điên rồ.

Tần Lãng sững sờ, biết vì sao Bùi Vân Ca lại nói như vậy.

Người duy nhất trong gia đình Tần đối xử tốt với Bùi Doãn Ca là ông nội.

Ông nội coi thường Tần Hữu Kiều, bất kỳ anh em nào nói lời cay nghiệt với Bùi Doãn Ca để bảo vệ Tần Hữu Kiều sẽ bị gia quy phạt, và ngay cả Tần Hữu Kiều cũng không được phép vào nhà cũ.

Tần Lãng hốc mắt đau nhức, hắn hiện tại không muốn giải thích, hắn chỉ hy vọng Bùi Doãn Ca đừng rời đi.

"Nếu vì họ mà em khồn muốn ở lại, anh có thể đuổi họ đi, anh sẽ thuê thêm người mới"