Chương 4

“Lê Mạt Mạt, đừng vội đắc ý nha! Anh với em còn nhiều lúc ở riêng với nhau đấy!”

Lê Trạch cười xấu xa. Hai anh của mình thì bận rộn công việc chứ anh thì vẫn còn nhiều thời gian rảnh lắm.

“Ơ, ơ,… Ca Ca~” Lê Mạt lập tức đáng thương ủy khuất nhìn Lê Trầm, hai cánh tay đã ôm vào eo anh, người đã ngồi xuống một chút chút, mặt dán lên ngực anh, mắt còn liếc nhìn Lê Tiêu cầu cứu nữa.

Lê Tiêu lắc đầu cười, sờ chóp mũi cô: “Đừng sợ, nó dọa em thôi.”

Ánh đèn phòng khách làm nổi bật vẻ tươi cười dịu dàng của anh, ngữ điệu bình thản.

Lê Trầm cúi đầu hôn nhẹ cô rồi đứng lên hướng về phía bàn ăn, cũng không quên an ủi Lê Mạt: “Nó dám làm gì. Nó chỉ chọc em thôi.”

Hương thơm trên bàn ăn xông vào mũi, Lê Mạt sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ở vị trí chính giữa ban, hai bên là Lê Trầm và Lê Tiêu. Lê Trạch vẫn chăm chú nhìn cô, giọng điệu thì dọa người đó nhưng đôi mắt lại đang cười.

“Ca ca. Anh nấu hả?” Lê Mạt hai tay đỡ lấy mặt, cười mỉm nhìn Lê Trạch. Anh thông minh như vậy, thừa biết mình với anh hay ở chung với nhau nhất, giao hảo phải tốt chứ.

“Sao? Muốn khen anh hả?”

Anh gác đũa lên chén cho cô, toàn bộ đồ ăn đều đẩy gần về phía cô.

“Không có, không có.” Lê Mạt vốn định trêu chọc anh vài câu nhưng bị một người lườm đến, nên ánh mắt rủ xuống bộ dạng đáng thương, nắm tay Lê Tiêu rồi nói: “Không phải là khen, mà là sự thực mà, đồ ăn anh nấu ngon lắm!”

“Mau ăn đi, toàn món Mạt Mạt thích đó!” Lê Trầm ra hiệu cho Lê Trạch ngồi xuống. “Ngồi xuống ăn cơm đi.”

Đồng thời, xoa đầu Lê Mạt, rồi lướt nhẹ xuống vai xoa xoa vài cái.

Bàn ăn cơm hình tròn nên bốn người ngồi gần nhau, đem Lê Mạt vây vào giữa. Lê Trạch gắp đùi gà vào chén cho cô, “Ăn nhiều một chút, em gầy quá, đi bộ không mỏi chân à?”

“Sao mà mỏi được, mỗi ngày em đều đi xe bus mà.” Lê Mạt gặm đùi gà, chớp chớp đôi mắt tròn xoe khó hiểu.

Yên lặng vài giây, Lê Trạch liếc nhìn cô, Lê Mạt cũng cúi đầu ăn cơm. Lê Trạch ca ca tuổi gần với cô nhất, cũng hay bắt nạt cô nhất, nhưng bên ngoài cứ tỏ ra là một người anh trai hoàn hảo. Chính là kiểu, em gái nhà tôi, chỉ có tôi mới được bắt nạt em ấy.

Lê Trầm lắc đầu, giữ sẵn một cốc nước, chăm chú theo dõi xem cô có bị sặc thức ăn hay không.

Sau khi ăn xong, Lê Tiêu rửa chén còn Lê Trạch, Lê Trầm, và Lê Mạt đang ngồi giữa hai người, cùng xem ti vi.

Đầu cô tựa vào Lê Trầm, chân gác nhẹ lên người Lê Trạch, bị anh sờ sờ, so với cánh tay anh có khi còn gầy hơn nữa. Lê Trạch chép miệng vài cái.

Hai người nghi hoặc quay đầu nhìn.

“Lê Mạt Mạt, bọn anh không có nhà là em cũng không ăn cơm à?”

“Ăn chứ.”

Lê Mạt bị anh sờ, có chút ngứa, nhớ lại hình ảnh chiều nay, vùi đầu vào trong ngực Lê Trầm nói: “Ca ca, em buồn ngủ.”

“Để anh bế em đi ngủ, rồi nói cho anh nghe xem mỗi ngày em ăn cái gì.” Lê Trạch không đợi cô phản ứng, vươn tay ôm lấy cô vào trong ngực, đứng lên định hướng vào phòng ngủ.”