Lê Trầm hướng về cửa nhẹ giọng, “Vào đi, ngủ rồi.”
Ba người cứ vậy vây quanh giường ngủ của cô, tự hỏi có nên đánh thức cô không.
Lê Tiêu nhìn chằm chằm vào mớ sách vở lộn xộn trên giường, nhìn cuốn sổ anh mua cho cô lúc trước, thấy hình vẽ 4 người nguệch ngoạc. Khóe miệng anh cong lên, đưa tay phủi nhẹ gương mặt cô, “Thức con bé dậy thôi, đừng để bị đói.”
“Cứ ôm ra đi, nghe mùi là tỉnh thôi.” Lê Trạch tự tin, vươn tay muốn ôm người bế ra.
“Để anh bế.” Lê Trầm động tác nhẹ nhàng chậm rãi, đem người trong chăn bế ra, để cằm cô tựa lên vai, một tay ôm eo, một tay đỡ lấy chân cô.
Cứ vậy, Lê Mạt vẫn còn say giấc nồng bị ôm ra ngoài. Khuôn mặt say ngủ nhỏ nhắn đỏ bừng, áo bị xô đẩy kéo lên trên cả một mảng lớn.
Cứ vậy, Lê Mạt vẫn còn say giấc nồng bị ôm ra ngoài. Khuôn mặt say ngủ nhỏ nhắn đỏ bừng, áo bị xô đẩy kéo lên trên cả một mảng lớn.
“Đắp lên đã, ngủ mà không thay quần áo.” Lê Tiêu tiện tay kéo chiếc chăn nhỏ sau lưng phủ lên cô, một đường theo bọn họ đi ra.
Chỉ còn lại Lê Trạch trong phòng, hai tay trống rỗng, một mình sửng sốt một chút rồi cũng theo ra ngoài.
Phòng khách yên tĩnh, Lê Trầm ôm cô ngồi trên ghế sofa, vỗ nhẹ vai, kiên nhẫn đợi cô tỉnh dậy.
“Ưʍ..” Lê Mạt mơ hồ ngửi thấy mùi thơm, khẽ động trên vai Lê Trầm, dí sát vào cổ ngửi được mùi hương quen thuộc, “Ca ca?”
“Ừm, anh đây.”
Lê Trầm hơi cút đầu, nhìn cô vẫn đang nhắm nghiền mắt, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi “Mạt Mạt, ăn cơm xong rồi ngủ được không?”
“Ừm.” Lê Mạt mân mê dụi mắt, ngồi thẳng lên một chút, nhìn rõ người trước mặt là ai, cười lên vui vẻ, “Ca ca!”
Lại quay đầu nhìn sang thấy Lê Tiêu cũng đang ngồi kế bên, “Ca ca!”
“Ừm, anh cũng về rồi.”
“Lê Mạt Mạt! Anh đâu? Sao không chào?” Lê Trạch đang bày bát đũa lên bàn ăn, nhướn mày nhìn cô.
“Ca ca…” Lê Mạt mềm nhũn gọi một tiếng, liền quay lại với Lê Trầm, sờ sờ mặt anh. “Em còn tưởng anh Lê Trạch nói dối em nữa chứ.”
“Ài!!! Lê Mạt Mạt, anh có lúc nào nói dối em!”
“Ca ca, anh ấy cứ gọi tên em như vậy không à!”
Lê Mạt thấy đã có chỗ dựa liền dựa vào anh trai, le lưỡi khıêυ khí©h Lê Trạch.
“Được rồi, đừng để ý đến nó!” Lê Trầm vốn đã quen với việc hai người suốt ngày trêu chọc nhau, chỉ cần mình chiều em gái hơn là được rồi.
Lê Trạch cực kỳ ghen tị, xiết chặt lấy cái chén trong tay, nhìn chằm chằm Lê Mạt. Còn cô lòng đầy uất ức tranh thủ làm khó dễ anh một hồi, “Anh! Các anh đều không gọi như vậy, chỉ có anh ấy cứ gọi thế thôi!”
“Rõ ràng đó là biệt danh của em, mà cứ gọi như tên của em á!” Lê Mạt ỷ lại trong ngực Lê Trầm, bên cạnh còn có anh hai Lê Tiêu bảo kê, nên lớn tiếng, trên gương mặt đắc ý, hai chân quấn lên eo Lê Trầm.
Lê Tiêu vẫn yên lặng xem cô và Lê Trạch đùa giỡn, đưa tay sang bắt lấy đôi chân trắng trẻo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá nhân, ánh mắt dán vào đôi má ửng hồng còn ngái ngủ của cô.