Chương 50: Jason 2

không

CÒN SÓT LẠI GÌ CỦA NHỮNG TÊN KHỔNG LỒ ngoại trừ những đống tro,

một

vài ngọn giáo và vài bím tóc cháy.

Tàu Argo II vẫn ở

trên, vừa đủ, thả neo

trên

đỉnh của Parthenon. Nửa số mái chèo của con tàu

đã

bị gãy rời hoặc rối lại. Khói bốc lên từ vài khe nứt lớn

trên

thân tàu. Những cánh buồm rải rác với những lỗ cháy.

Leo trông tồi tệ. Cậu đứng giữa đền thờ với những thành viên khác của đoàn, gương mặt cậu ám bồ hóng, quần áo cậu cháy

âm

ỉ.

Các vị thần tản ra theo

một

hình bán nguyệt khi Zeus tiến tới.

không

ai trông có vẻ đặc biệt thích thú về chiến thắng của họ.

Apollo và Artemis đứng cạnh nhau dưới cái bóng của

một

cái cột, như thể cố gắng trốn. Hera và Poseidon

đang



một

cuộc tranh luận dữ dội với Poseidon và

một

nữ thần khác mặc áo choàng xanh lá cây và vàng – có lẽ là Demeter. Nike cố gắng đặt

một

vòng nguyệt quế bằng vàng lên đầu Hecate, nhưng nữ thần ma thuật đập mạnh nó

đi. Hermes lẻn lại gần Athena, mong muốn đặt tay lên người bà. Athena xoay cái khiên bảo hộ của bà về ông ấy và Hermes tránh

đi.

Vị thần Olympus duy nhất người mà dường như có tâm trạng tốt là Ares. Ông cười và diễn tả điệu bộ moi ruột

một

kẻ thù trong khi Frank lắng nghe, biểu

hiện

của cậu lịch

sự

nhưng buồn nôn.

“Các

anh

em,” Zeus

nói, “chúng ta

đã

được hàn gắn, nhờ vào công việc của các á thần này. Bức tượng Athena Parthenos, thứ mà từng đứng trong đền thờ này, bây giờ đứng ở Trại Con Lai. Nó

đã

thống nhất con cháu chúng ta, và do đó bản chất của chính chúng ta.”

“Chúa tể Zeus,” Piper lên tiếng, “Reyna ổn chứ? Nico và Huấn luyện viên Hedge?”

Jason

không

thể tin được Piper

đang

hỏi thăm về sức khỏe của Reyna, nhưng điều đó làm cậu vui.

Zeus nhíu cặp lông mày màu mây của mình. “Họ

đã

thành công trong nhiệm vụ của mình. Trong khoảnh khắc này họ còn sống. Dù có hay

không

họ vẫn ổn –”

“Vẫn còn việc phải hoàn thành,” Nữ hoàng Hera cắt ngang. Bà dang hai cánh tay như thể bà có

một

cái ôm tập thể. “Nhưng các

anh

hùng của ta… các ngươi

đã

chiến thắng vẻ vang những tên khổng lồ như là ta biết các ngươi

sẽ. Kế hoạch của ta thành công

một

cách tốt đẹp.”

Zeus quay sang vợ mình. Sấm rung lắc Acropolis. “Hera, bà còn dám nhận lời khen ngợi! Bà

đã

gây ra ít nhất nhiều rắc rối như bà

đã

sửa chữa nó!”

Nữ hoàng bầu trời tái nhợt. “Chồng ơi, chắc chắn giờ ông biết – đây là cách duy nhất.”

“không

bao giờ có

một

cách duy nhất!” Zeus gầm lên. “Đó là lý do tại sao có ba nữ thần Số Mệnh,

không

phải

một.

không

phải vậy à?”

Gần tàn tích của cái ngai của tên khổng lồ, ba nữ thần già cuối đầu im lặng trong

sự

công nhận. Jason chú ý rằng những vị thần khác tránh xa ba nữ thần Số Mệnh và những cây gậy đồng tỏa sáng của họ.

“Làm ơn, chồng.” Hera cố nở

một

nụ cười, nhưng bà thực

sự

làm kinh hoàng đến nỗi Jason gần như cảm thấy đáng tiếc cho bà. “Tôi chỉ làm điều tôi –”

“Im lặng!” Zeus ngắt lời. “Bà

đã

không

tuân lệnh của ta. Tuy nhiên… ta công nhận rằng bà

đã

cư xử với những mục đích thành thực nhất.

sự

dũng cảm của bảy

anh

hùng này

đã

chứng minh rằng bà

khônghoàn toàn

không

có trí tuệ.”

Hera trông như bà muốn tranh luận, nhưng bà vẫn im miệng.

“Apollo, tuy nhiên…” Zeus nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi cặp sinh đôi

đang

đứng. “Con trai ta, lại đây.”

Apollo tiến tới từng bước như thể ông

đang

đi

trên

một

tấm ván. Ông trông rất giống

một

á thần thiếu niên thiếu tự tin –

không

lớn hơn mười bảy tuổi, mặc quần jeans và

một

chiếc áo thun Trại Con Lai, với

một

cung tên

trên

vai và

một

thanh kiếm nơi thắt lưng. Với mái tóc vàng hoe bù xù và đôi mắt xanh lá cây của mình, ông có thể là

anh

trai của Jason bên phía phàm trần cũng như phía thần thánh.

Jason tự hỏi liệu Apollo

đã

mang bộ dạng này mà

không

nhận ra, hay để trông đáng thương với cha ông. Nỗi sợ hãi

trên

gương mặt Apollo hoàn toàn trông

thật, và cũng rất con người.

Ba nữ thần Số Mệnh tụ hợp lại quanh vị thần, vây tròn lấy ông, những bàn tay xương xẩu của họ giơ lên.

“Con

đã

hai lần

không

tuân lệnh ta,” Zeus

nói.

Apollo liếʍ môi. “Chúa – chúa tể của con –”

“Con

đã

xao lãng bổn phận của mình. Con

đã

để bị cám dỗ bởi lời nịnh hót và tính kiêu căng. Con

đãkhuyến khích hậu duệ Otavian của mình

đi

theo con đường nguy hiểm của cậu ta, và con

đã

vội vã tiết lộ

một

lời tiên tri mà còn có thể tiêu diệt tất cả chúng ta.”

“Nhưng –”

“Đủ rồi!” Zeus rống ầm ầm. “Chúng ta

sẽ

nói

về hình phạt của con sau. Từ bây giờ, con

sẽ

đợi

trênOlympus.”

Zeus búng

nhẹ

bàn tay, và Apollo biến thành

một

đám mây lấp lánh. Ba nữ thần Số Mệnh xoáy vòng quanh ông ấy, tan vào

không

khí, và cơn gió xoáy lấp lánh bắn lên bầu trời.

“Điều gì

sẽ

xảy ra với ngài ấy?” Jason hỏi.

Các vị thần nhìn chằm chằm cậu, nhưng Jason

không

quan tâm.

đã

thực

sự

gặp Zeus, cậu có

một

sựcảm thông mới phát

hiện

được dành cho Apollo.

“Đó

không

phải là mối quan tâm của con,” Zeus

nói. “Chúng ta có những vấn đề khác để chú tâm.”

một

sự

im lặng

không

thoải mái bao chùm

trên

Parthenon.

thật

không

cảm thấy đúng đắn khi để vấn đề biến mất. Jason

không

hiểu làm sao mà Apollo lại đáng bị chọn riêng ra cho

sự

trừng phạt.

Ai đó phải chịu trách nhiệm, Zeus

đã

nói

với cậu.

Nhưng tại sao?

“Cha,” Jason

nói. “Con

đã

lập

một

lời thề để thể

hiện

sự

kính trọng với tất cả các vị thần. Con

đã

hứa với Kymopoleia rằng

một

khi cuộc chiến này kết thúc

không

vị thần nào

sẽ

không

có điện thờ ở hai trại.”

Zeus cau có. “Được thôi. Nhưng… Kym nào?”

Poseidon ho vào nắm tay của ông. “Đó là

một

người con của ta.”

“Quan điểm của con,” Jason

nói, “là việc đổ trách nhiệm lên nhau

không

giải quyết bất cứ vấn đề gì. Đó là cách người La Mã và Hy Lạp

đã

bị chia cắt ngay từ đầu.”

Bầu

không

khí bắt đầu trở nên ion hóa đầy nguy hiểm. Da đầu Jason ngứa ran.

Cậu nhận ra cậu

đang

đánh liều với cơn thịnh nộ của cha cậu. Cậu có lẽ bị biến thành ánh sáng lấp lánh hoặc bị thổi bay khỏi Acropolis. Cậu chỉ biết cha cậu trong năm phút và

đã

tạo nên

một

ấn tượng tốt. Bây giờ cậu

đang

ném bỏ nó

đi.

một

người La Mã tốt

sẽ

không

tiếp tục

nói.

Jason tiếp tục

nói. “Apollo

không

phải là vấn đề. Để trừng phạt ai đó vì

sự

thức dậy của Gaia

thật

–” cậu muốn

nói

ngu ngốc, nhưng cậu giữ nó cho riêng mình – “không

khôn ngoan.”

“không

khôn ngoan.” Giọng của Zeus gần như là

một

lời

thì

thầm. “Trước các vị thần tụ tập, con gọi ta là

không

khôn ngoan.”

Những người bạn của Jason quan sát với toàn bộ

sự

cảnh giác. Percy trông như thể cậu sẵn sàng nhảy ra và chiến đấu bên cạnh cậu.

Sau đó Artemis bước ra khỏi bóng tối. “Cha,

anh

hùng này

đã

chiến đấu lâu dài và vất vả cho

sự

nghiệp của chúng ta. Dây thần kinh của cậu ta hẳn

đã

bị sờn. Chúng ta nên ghi nhận món nợ này.”

Jason bắt đầu phản đối, nhưng Artemis ngăn cậu với

một

cái nhìn. Biểu

hiện

của bà ấy gửi

đi

một

tin nhắn



ràng như thể bà

đang

nói

chuyện trong đầu cậu: Cảm ơn, á thần. Nhưng đừng dồn ép vấn đề này. Ta

sẽ

tranh luận với Zeus khi ông ấy bình tĩnh hơn.”

“Chắc chắn, Cha,” nữ thần tiếp tục, “chúng ta nên chú tâm vào những vấn đề cấp bách hơn của chúng ta, như người

đã

chỉ ra.”

“Gaia,” Annabeth xen vào,



ràng lo lắng để thay đổi chủ đề. “Bà ấy thức giấc rồi, phải

không?”

Zeus quay sang

cô. Quanh Jason, các phân tử

không

khí ngừng huyên náo. Đầu cậu cảm tấy như vừa ra khỏi

một

cái lò vi sóng.

“Điều đó đúng,” Zeus

nói. “Máu của Olympus

đã

đổ. Bà ấy giờ hoàn toàn tỉnh táo.”

“Ồ, thôi nào!” Percy phàn nàn. “Tôi chỉ có

một

giọt máu mũi

nhỏ

xíu và tôi đánh thức toàn bộ mặt đất à?

thật

không

công bằng!”

Anthena đeo cái khiên bảo hộ của mình lên. “Phàn nàn về

sự

bất công giống như quy trách nhiệm, Percy Jackson. Nó

không

tốt cho bất cứ ai.” Bà trao cho Jason

một

cái nhìn chấp thuận. “Bây giờ các ngươi phải di chuyển nhanh lên. Gaia thức dậy để tiêu diệt trại của các ngươi.”

Poseidon dựa vào cây đinh ba của mình. “Chỉ

một

lần, Athena có lý.”

“Chỉ

một

lần?” Athena phản đối.

“Tại sao Gaia lại trở về trại?” Leo hỏi. “Máu mũi của Percy ở đây.”

“anh

bạn,” Percy

nói, “trước tiên, cậu

đã

nghe Athena rồi đấy – đừng đổ tội cái mũi của tớ. Thứ hai, Gaia là mặt đất. Bà ta có thể xuất

hiện

bất cứ đâu bà ta muốn. Ngoài ra, bà ta

đã

nói

với chúng ta bà ta

sẽ

làm điều này. Bà

đã

nói

điều đầu tiên trong danh sách các việc phải làm của bà ta là tiêu diệt trại chúng ta. Cậu hỏi là: làm sao chúng ta ngăn chặn bà ấy?”

Frank nhìn Zeus. “Ừm, thưa ngài, Bệ Hạ, những vị thần các ngài

không

thể xuất

hiện

ở đó với chúng tôi sao? Các ngài có những cỗ xe và quyền năng pháp thuật và những thứ linh tinh.”

“Phải!” Hazel

nói. “Chúng ta

đã

đánh bại những tên khổng lồ cùng nhau trong vòng hai giây. Tất cả chúng ta cùng

đi

–”

“không,” Zeus

nói

thẳng thừng.

“không?” Jason hỏi. “Nhưng, Cha –”

Đôi mắt Zeus lóe lên sức mạnh, và Jason nhận ra cậu

đã

đẩy cha ra xa nhất có thể trong ngày hôm nay… và có lẽ vài thế kỉ tiếp theo.

“Đó là vấn đề với những lời tiên tri,” Zeus gầm lên. “Khi Apollo cho phép Lời Tiên Tri của Nhóm Bảy được

nói

ra, và khi Hera giải thích các từ ngữ theo cách của bà ấy, ba nữ thần Số Mệnh

đã

dệt tương lai theo

một

cách mà nó có quá nhiều kết quả có khả năng, quá nhiều giải pháp. Bảy người các ngươi, các á thần, được chỉ định để đánh bại Gaia. Chúng ta, các vị thần,

không

thể.”

“Tôi

không

hiểu,” Piper hỏi. “Lý do gì để trở thành các vị thần nếu các người phải dựa vào những người phàm

nhỏ

bé để thực thi mệnh lệnh của các người?”

Tất cả các vị thần trao đổi những cái nhìn u ám. Tuy nhiên, Aphrodte cười dịu dàng và hôn con

gái

bà. “Con

gái

Piper

yêu

quý của ta, con

không

nghĩ là chúng ta

đã

tự hỏi chúng ta câu hỏi đó hàng ngàn năm à? Nhưng nó là điều trói chúng ta lại với nhau, giữ chúng ta bất tử. Chúng ta cần những người phàm các con nhiều như các con cần chúng ta. Phiền phức như nó có thể, đó là

sự

thật.”

Frank lê bước

không

thoải mái, giống như cậu nhớ việc trở thành

một

con voi. “Vậy chúng ta có thể trở lại Trại Con Lai đúng giờ để cứu nó?

sẽ

mất hàng tháng trời để đến được Hy Lạp.”

“Những cơn gió,” Jason

nói. “Cha, cha có thể giải phóng những cơn gió để đẩy tàu chúng con trở về

không?”

Zeus trừng mắt. “Ta có thể tát các ngươi trở lại Long Isand.”

“Ừm, đó là

một

câu đùa, hay

một

lời đe dọa, hay –”

“không,” Zeus

nói. “Ý ta là nó khá là nghĩa đen. Ta có thể tát tàu con trở về Trại Con Lai, nhưng lực đòi hỏi…”

Bên kia cái ngai của tên khổng lồ đổ nát, vị thần bụi bặm trong bộ đồng phục của thợ cơ khí lắc đầu. “Con trai ta Leo

đã

xây dựng

một

con tàu tốt, nhưng nó

sẽ

không

chống đỡ được loại sức mạnh đó. Nó

sẽ

vỡ tan tành ngay khi nó đến nơi, có lẽ sớm hơn.”

Leo sắp xếp thắt lưng của cậu. “Tàu Argo II có thể làm được. Nó chỉ phải nguyên vẹn đủ lâu để đưa chúng tôi trở về nhà.

một

khi tới đó, chúng tôi có thể bỏ con tàu.”

“Nguy hiểm,” Hephaestus cảnh báo. “Có lẽ chết người.”

Nữ thần Nike xoay vòng nguyệt quế

trên

ngón tay bà. “Chiến thắng luôn luôn nguy hiểm. Và nó thường đòi hỏi

sự

hy sinh. Leo Valdez và ta

đã

thảo luận về điều này.” Bà nhìn chằm chằm Leo

một

cách mỉa mai.

Jason

không

thích điều đó mấy. Cậu nhớ lại biểu

hiện

dữ tợn của Asclepius khi vị bác sĩ kiểm tra Leo. Ồ, thánh thần. Ồ, ta hiểu… Jason biết họ phải làm gì để đánh bại Gaia. Cậu biết những rủi ro. Nhưng cậu muốn đem những rủi ro đó đặt vào cậu,

không

phải đặt chúng lên Leo.

Piper có y sĩ dược, cậu

nói

với bản thân.



ấy

sẽ

giữ cả hai chúng ta được trông nom.

“Leo,” Annabeth

nói, “Nike

đang

nói

về điều gì?”

Leo xua

đi

câu hỏi. “Chuyện bình thường. Chiến thắng. Hy sinh. Vân vân và vân vân.

không

có gì quan trọng. Chúng ta có thể làm điều này, các bạn. Chúng ta phải làm điều này.”

một

cảm giác sợ hãi bao chùm lấy Jason. Zeus

đã

đúng về

một

điều: điều tồi tệ nhất còn chưa đến.

Khi

sự

lựa chọn đến, thần gió Bắc Notus

đã

nói

cậu, giông tố hay lửa,

không

được tuyệt vọng.

Jason lựa chọn. “Leo đúng. Tất cả lên tàu cho

một

chuyến

đi

cuối cùng.”