Chương 47: Nico 3

NICO

không

CHẮC liệu cậu nên đá bản thân mình hay Will Solace.

Nếu cậu

không

quá điên cuồng cãi nhau với con trai của Apollo, cậu

sẽ

không

bao giờ cho phép kẻ thù đến gần như thế.

Khi những tên đầu chó chạy về trước, Nico giơ kiếm lên. Cậu nghi ngờ cậu có sức mạnh còn lại để chiến thắng, nhưng, trước khi cậu có thể tấn công họ, Will huýt

một

tiếng còi taxi đinh tai.

Tất cả sáu tên đầu chó đánh rơi vũ khí, ôm chặt hai tai và ngã xuống đau đớn.

“anh

bạn.” Cecil há miệng để pop tai cậu. “Hades thực

sự

là gì? Lần sau cảnh báo

một

chút.”

“Nó thậm chí còn tệ hơn cho những con chó.” Will nhún vai. “một

trong những tài năng

âm

nhạc ít ỏi của tớ. Tớ thực

hiện

một

tiếng huýt sao sóng siêu

âm

thực

sự

khủng khϊếp.”

Nico

không

kêu ca. Cậu

đi

qua những gã người chó, đâm chúng với thanh kiếm của cậu. Chúng tan biến vào bóng tối.

Octavian và những người La Mã khác dường như quá choáng váng để phản ứng lại.

“Bảo – bảo vệ ưu tú của ta!” Octavian nhìn quanh tìm kiếm

sự

cảm thông. “Các người có thấy

hắn

ta làm gì với bảo vệ ưu tú của ta

không?”

“một

vài con chó cần bị hạ gục.” Nico bước lên

một

bước. “Giống như

anh.”

Trong

một

khoảng khắc tuyệt đẹp, toàn bộ Đội quân thứ Nhất lưỡng lự. Sau đó họ nhớ lại bản thân mình và chĩa những cây giáo của mình.

“Các ngươi

sẽ

bị tiêu diệt!” Octavian hét lên. “Những kẻ Hy Lạp các người lén lút xung quanh, phá hỏng vũ khí của bọn ta, tấn công người của bọn ta –”

“Ý cậu là những vũ khí cậu chuẩn bị nã đạn vào chúng tôi?” Cecil hỏi.

“Và những người chuẩn bị thiêu trại chúng tôi thành tro?” Lou Ellen bổ sung.

“Chỉ như

một

kẻ Hy Lạp!” Octavian hét lên. “Cố gắng để vặn vẹo mọi thứ! Ồ, nó

sẽ

không

có hiệu quả!” Cậu ta chỉ vào những binh lính gần nhất. “Cậu, cậu, cậu và cậu. Kiểm tra tất cả các máy bắn đá. Đảm báo chúng đều vận hành. Ta muốn chúng đồng thời nã đạn ngay khi có thể.

đi

đi!”

Bốn người La Mã chạy

đi.

Nico cố giữ biểu

hiện

của cậu trung lập.

Làm ơn đừng kiểm tra hướng đạn, cậu nghĩ.

Cậu hy vọng Cecil

đã

làm tốt việc của mình.

một

điều là vít chặt

một

vũ khí khổng lồ.

một

điều khác là vít chặt nó tinh tế đến nỗi

không

ai chú ý đến khi quá muộn. Nhưng nếu ai đó có kỹ năng đó

sẽ

phải là

một

đứa con của Hermes, vị thần của mánh lới.

Octavian tiến về phía Nico. Để tăng thêm tín nhiệm của cậu ta, tên thầy bói trông

không

sợ hãi, mặc dù vũ khí duy nhất của cậu ta là

một

con dao găm. Cậu ta dừng lại gần đến nỗi Nico có thể thấy những gân mạch máu trong đôi mắt nước nhợt nhạt của cậu ta. Gương mặt cậu ta hốc hác. Mái tóc cậu ta là màu của spaghetti nấu chín quá.

Nico biết Octavian là

một

người thừa kế -

một

hậu duệ của Apollo rất nhiều thế hệ truyền lại. Bây giờ, cậu

không

thể ngừng nghĩ về việc Octavian trông giống như

một

phiên bản nhợt nhạt, yếu ớt của Will Solace – giống như

một

bản sao chép mà bị sao chép quá nhiều lần. Dù cho bất cứ điều gì biến

một

đứa con của Apollo trở nên đặc biệt, Octavian

không

có nó.

“nói

ta nghe, con trai của Pluto,” tên thầy bói rít lên, “tại sao ngươi

đang

giúp đỡ những tên Hy Lạp? Chúng từng làm gì cho ngươi chưa?”

Nico mong muốn đâm vào ngực Octavian. Cậu

đã

mơ về điều đó từ khi Bryce Lawrence tấn công họ ở Nam Carolina. Nhưng, bây giờ họ

đang

mặt đối mặt, Nico chần chừ. Cậu

không

nghĩ ngờ gì cậu có thể gϊếŧ Octavian trước khi Đội quân thứ Nhất can thiệp. Hoặc Nico cũng

không

đặc biệt lo lắng nếu cậu phải chết vì những hành động của mình.

sự

đánh đổi là đáng giá.

Nhưng, sau chuyện xảy ra với Bryce, ý tưởng gϊếŧ

một

á thần khác bằng máu lạnh – thậm chí Octavian –

không

được tốt lắm. Hoặc nó cũng dường như

không

đúng đắn khi kết án Cecil, Lou Ellen và Will phải chết cùng cậu.

Nó dường như là

không

đúng đắn?

một

phần trong cậu tự hỏi, Từ bao giờ cậu lo lắng về điều gì là đúng đắn?

“Tôi

đang

giúp đỡ người Hy Lạp và La Mã,” Nico

nói.

Octavian cười lớn. “Đừng cố lừa ta. Bọn chúng

đã

đề nghị cậu điều gì –

một

chỗ trong trại của chúng à? Chúng

sẽ

không

tôn trọng thỏa thuận của mình.”

“Tôi

không

muốn

một

chỗ trong trại của họ,” Nico gầm lên. “Hay của

anh. Khi cuộc chiến này kết thúc, tôi

sẽ

rời cả hai trại vĩnh viễn.”

Will Solace tạo nên

một

âm

thanh như cậu ta bị đấm. “Tại sao cậu làm thế?”

Nico giận dữ. “không

phải việc của

anh, nhưng tôi

không

thuộc về. Điều đó



ràng.

không

ai muốn tôi. Tôi là con của -”

“Ôi, làm ơn.” Will nghe có vẻ giận dữ khác thường. “không

ai ở Trại Con Lai từng đẩy cậu

đi. Cậu có bạn bè – hoặc ít nhất những người muốn làm bạn cậu. Cậu tự đẩy bản thân mình ra. Nếu cậu để đầu óc mình thoát khỏi đám mây ủ ê của cậu chỉ

một

lần –”

“Đủ rồi!” Octavian đột ngột. “Di Angelo, ta có thể đánh bại bất cứ đề nghị nào những tên Hy Lạp có thể thực

hiện. Ta luôn nghĩ cậu

sẽ

tạo nên

một

đồng minh hùng mạnh. Ta thấy

sự

bất tuân thủ luật lệ trong cậu, và ta đánh giá cao điều đó. Ta có thể bảo đảm cho cậu

một

chỗ trong Rome Mới. Tất cả cậu phải làm là bước qua

một

bên và để người La Mã chiến thắng. Vị thần Apollo

đã

cho ta thấy tương lai –”

“không!” Will Solace đẩy Nico ra và đối mặt với Octavian. “Tôi là con trai của Apollo, cậu là đồ thua cuộc thiếu máu. Cha tôi chưa từng cho ai thấy tương lai, bởi vì quyền năng của lời tiên tri

không

hoạt động. Nhưng điều này –” Cậu vẫy tay

nhẹ

nhàng vào quân đoàn

đang

tụ tập, những đám quân quái vật trải dài

trên

sườn đồi. “Đây

không

phải là điều Apollo

sẽ

muốn!”

Môi của Octavian cong lên. “Ngươi

nói

dối. Vị thần

nói

với đích thân ta rằng ta

sẽ

được nhớ đến như người cứu lấy La Mã. Ta

sẽ

chỉ huy quân đoàn đến chiến thắng, và ta

sẽ

bắt đầu bằng –”

Nico cảm thấy

âm

thanh trước khi cậu nghe thấy nó – tùng-tùng-tùng dội lại qua mặt đất, giống như những bánh lăn khổng lồ của

một

cây cầu kéo. Tất cả những cái máy bắn đá cùng lúc nã đạn, và sáu sao chổi vàng phóng lên bầu trời.

“Bằng việc tiêu diệt những tên Hy Lạp!” Octavian kêu lên với niềm hân hoan. “Những ngày của Trại Con Lai

đã

kết thúc!”

Nico

không

thể nghĩ về bất cứ điều xinh đẹp hơn

một

viên đạn lạc đường. Ít nhất,

không

hôm nay. Từ ba cái máy bị hỏng, chất nổ đổi hướng sang

một

bên, hướng vòng cung về hàng rào của ba cái máy bắn đá khác.

Các quả cầu lửa

không

va chạm trực tiếp. Chúng

không

cần làm thế. Ngay khi các tên lửa đến gần

mộtquả khác, tất cả sáu đầu đạn phát nổ trong

không

trung, phun ra

một

mái vòm vàng và lửa hút

khôngkhí khỏi bầu trời.

Sức nóng làm mặt Nico đau nhói. Đám cỏ rít lên. Ngọn cây bốc hơi. Nhưng, khi pháo hoa nhạt dần,

không

gây ra thiệt hại nặng nề nào.

Octavian phản ứng đầu tiên. Cậu ta dậm chân và hét lên, “không!

không,

không! NẠP LẠI!”

không

ai trong Đội quân thứ Nhất di chuyển. Nico nghe thấy những tiếng dậm chân bên phải cậu. Đội quân thứ Năm

đang

tiến về phía họ từng bước, Dakota dẫn đầu.

Ngoài ra phía dưới đồi, phần còn lại của quân đoàn

đang

cố gắng tập hợp, nhưng Đội quân thứ Hai, Ba và Bốn giờ

đang

bị bao vây bởi

một

biển những đồng minh quái vật cáu bẳn. Đám quân đồng minh trông

không

vui vẻ về vụ nổ

trên

đầu.

không

nghi ngờ gì chúng

đang

mong đợi Trại Con Lai nổ tung trong biển lửa để chúng có các á thần nướng cho bữa sáng.

“Octavian!” Dakota gọi. “Bọn tôi có lệnh mới!”

Mắt trái Octavian co giật mãnh liệt đến nỗi nó trông như có thể nổ tung. “Lệnh? Từ ai?

không

phải từ ta!”

“Từ Reyna,” Dakota

nói, đủ lớn để đảm bảo mọi người trong Đội quân thứ Nhất có thể nghe thấy. “côấy ra lệnh cho chúng ta rút lui.”

“Reyna?” Octavian cười, mặc dù

không

ai có vẻ hiểu trò đùa. “Ý cậu là kẻ ngoài vòng pháp luật ta cử cậu

đi

bắt giữ à? Nguyên pháp quan kẻ

âm

mưu phản bội người của chính mình với kẻ Hy Lạp này?” Cậu ta đâm ngón tay vào ngực Nico. “Cậu

đang

nhận lệnh từ



ta?”

Đội quân thứ Năm tập trung phía sau sĩ quan của họ,

không

thoải mái đối mặt với những đồng chí của họ ở Đội quân thứ Nhất.

Dakota khoanh tay bướng bỉnh. “Reyna là pháp quan đến khi Viện nguyên lão bầu người khác.”

“Đây là chiến tranh!” Octavian hét lên. “Ta

đã

mang các người đến bờ vinh quang cuối cùng và cậu muốn từ bỏ? Đội quân thứ Nhất: bắt giữ Sĩ quan Dakota và bất cứ ai đứng về phía cậu ta. Đội quân thứ Năm: hãy nhớ lời thề của các người với La Mã và quân đoàn. Các người

sẽ

tuân lệnh ta!”

Will Solace lắc đầu. “Đừng làm vậy, Octavian. Đừng buộc người của cậu phải lựa chọn. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu.”

“Cơ hội cuối cùng của ta?” Octavian cười,

sự

điên rồ lóe lên trong đôi mắt cậu ta. “Ta

sẽ

CỨU LA MÃ! Bây giờ, người La Mã, hãy theo lệnh của ta! Bắt giữ Dakota. Tiêu diệt những kẻ Hy Lạp cặn bã này. Và nạp đạn cho những máy bắn đá đó!”

Nico

không

biết, những người La Mã

sẽ

làm gì để tự xoay sở.

Nhưng cậu

không

hy vọng vào những người Hy Lạp.

Ngay lúc đó, toàn bộ quân đội Trại Con Lai xuất

hiện

trên

đỉnh Đồi Con Lai. Clarisse La Rue dẫn đầu,

trên

một

cỗ xe chiến tranh đỏ được kéo bởi những con ngựa kim loại.

một

trăm á thần tỏa ra xung quanh

cô, cùng với nhiều gấp đôi những thần rừng và tinh linh tự nhiên được chỉ huy bởi Grover Underwood. Tyson kềnh càng tiến về phía trước với sáu Cyclops khác. Chiron đứng

trên

toàn bộ hình dáng ngựa trắng, cung của ông được lôi ra.

Nó là

một

cảnh ấn tượng, nhưng tất cả những gì Nico có thể nghĩ là:

không.

không

phải giờ.

Clarisse hét lên. “Người La Mã, các ngươi

đã

nã đạn vào trại của chúng ta! Rút lụi hoặc bị tiêu diệt!”

Octavian hướng về người của mình. “Các người thấy chứ? Đó là

một

trò lừa bịp! Chúng chia rẽ chúng ta để chúng có thể tạo ra

một

cuộc tấn công bất ngờ. Quân đoàn, đội cơ động! TIẾN LÊN!”