Chương 48: Nico 4

NICO MUỐN HÉT LÊN: Hết giờ! Dừng lại! Đông cứng!

Nhưng cậu biết nó

sẽ

chẳng làm được điều tốt đẹp nào. Sau hàng tuần chờ đợi, chịu khổ sở và cố gắng, người Hy Lạp và La Mã muốn đổ máu. Cố gắng ngăn chặn trận chiến bây giờ

sẽ

như cố gắng đẩy lùi

một

cơn lũ sau khi

một

cái đập vỡ.

Will Solace giải quyết vấn đề.

Cậu đặt những ngón tay lên miệng và tạo

một

tiếng huýt sáo xe taxi thậm chí còn kinh hãi hơn tiếng vừa rồi. Vài người Hy Lạp đánh rơi vũ khí.

một

đợt sóng vụt qua hàng ngũ La Mã như toàn bộ Đội quân thứ Nhất

đang

rùng mình.

“ĐỪNG NGU NGỐC!” Will hét lên. “NHÌN

đi!”

Cậu chỉ về phía bắc, và Nico cười toét mang tai. Cậu quyết định nó là điều đẹp đẽ hơn cả

một

viên đạn lạc đường: bức tượng Athena Parthenos lóe sáng dưới bình minh, bay vào từ bờ biển, được treo bởi những sợi dây thừng buộc vào sáu con ngựa có cánh. Những con đại bàng La Mã bay vòng tròn nhưng

không

tấn công.

một

vài con trong bọn chúng thậm chí còn sà xuống, tóm lấy những sợi dây và giúp mang bức tượng.

Nico

không

thấy Blackjack, điều mà làm cậu lo lắng, nhưng Reyna Ramíez-Arellano cưỡi

trên

lưng Guido. Thanh kiếm của



giơ cao. Chiếc áo choàng tím của



lấp lánh lạ kỳ, bắt ánh sáng mặt trời.

Hai quân đội nhìn chằm chằm, chết lặng, khi bức tượng vàng, ngà voi cao mười hai mét hạ cánh.

“CÁC Á THẦN HY LẠP!” Giọng Reyna

âm

vang như thể phát ra từ chính bức tượng, giống như Athena Parthenos

đã

trở thành

một

đống loa hòa nhạc. “Chú ý bức tượng thiêng nhất của các người, Athena Parthenos, bị những người La Mã mang nhầm

đi. Bây giờ tôi trả lại nó cho các người như là

một

cử chỉ của hòa bình!”

Bức tượng hạ xuống

trên

đỉnh đồi, cách cây thông của Thalia khoảng sáu mét. Ngay lập tức ánh sáng vàng lăn tăn

trên

mặt đất, tiến vào thung lũng của Trại Con Lai và xuống phía đối diện đội quân La Mã.

sự

ấm áp thấm vào từng khúc xương của Nico –

một

cảm giác thoải mái, yên bình cậu chưa từng có từ khi… cậu

không

thể nhớ.

một

giọng

nói

bên trong cậu dường như

thì

thầm: Em

không



độc. Em là

một

phần của gia đình Olympus. Các vị thần

không

bỏ rơi em.

“Người La Mã!” Reyna hét lên. “Tôi làm điều này vì lợi ích của quân đoàn, vì lợi ích của La Mã. Chúng ta phải đứng cùng nhau với những người

anh

em Hy Lạp của chúng ta!”

“Hãy nghe



ấy!” Nico tiến về phía trước.

Thậm chí cậu

không

chắc tại sao cậu làm thế. Tại sao

sẽ

có phe nào lắng nghe cậu? Cậu là diễn giả tệ nhất, đại sứ tệ nhất.

Cậu vẫn sải chân giữa hàng ngũ, thanh kiếm đen của cậu trong tay. “Reyna

đã

liều mạng



ấy vì các người! Chúng tôi

đang

mang bức tượng này băng qua nửa vòng thế giới, La Mã và Hy Lạp cùng nhau hành động, bởi vì chúng ta phải cùng nhau hành động. Gaia

đang

trở dậy. Nếu chúng ta

không

cùng nhau hành động –”

CÁC NGƯƠI

sẽ

CHẾT.

Giọng

nói

làm rung chuyển mặt đất. Cảm giác bình yên và an toàn của cậu ngay lập tức biến mất. Gió quét qua sườn đồi. Mặt đất tự trở thành chất lỏng và dính, cỏ níu lấy giày cậu.

một

CỬ CHỈ VÔ ÍCH.

Nico cảm thấy như thể cậu

đang

đứng

trên

cổ họng nữ thần – như thể toàn bộ chiều dài của Long Island cộng hưởng với dây thanh

âm

của bà ta.

NHƯNG, NẾU NÓ LÀM CÁC NGƯƠI HẠNH PHÚC, CÁC NGƯƠI CÓ THỂ CHẾT CÙNG NHAU.

“không…” Octavian bò lui lại. “không,

không…” Cậu ta suy sụp và chạy

đi, chen lấn qua những người của mình.

“DỒN HÀNG!” Reyna hét lên.

Những người Hy Lạp và La Mã di chuyển cùng nhau, đứng vai kề vai khi tất cả xung quanh họ mặt đất rung chuyển.

Những tên đồng minh của Octavian dâng lên trước, bao vây các á thần. Cả hai trại đặt cùng nhau là

mộtchấm

nhỏ

xíu giữa

một

biển kẻ thù. Họ

sẽ

tiến đến vị trí cuối cùng của họ

trên

Đồi Con Lai, với bức tượng Athena Parthenos là điểm tập trung của họ.

Nhưng thậm chí ở đây họ đứng

trên

mặt đất kẻ thù. Bởi vì Gaia là mặt đất, và mặt đất

đã

thức giấc.