KHOẢNG TÁM KI-LÔ-MÉT VỀ PHÍA ĐÔNG CỦA TRẠI,
một
chiếc SUV đen đậu bên bờ biển.
Họ buộc con tàu tại
một
bến tàu tư nhân. Nico giúp Dakota và Leila Michael vào bờ. Chàng trai to con vẫn nửa bất tỉnh, lẩm bẩm điều gì mà Nico cho là trong bóng đá gọi: “Đỏ mười hai. Phải ba mốt.
đi
bộ.” Sau đó cậu ta cười lớn
không
kiểm soát được.
“Chúng ta
sẽ
để cậu ta ở đây,” Leila
nói. “Chỉ là đừng trói cậu ta. Chàng trai tội nghiệp…”
“Còn chiếc xe kia
thì
sao?” Dakota hỏi. “Chìa khóa ở trong ngăn cất găng tay, nhưng, ừm, cậu biết lái chứ?”
Leila cau mày. “Tôi
đã
nghĩ cậu có thể lái.
không
phải cậu mười bảy rồi à?”
“Tôi chưa bao giờ học!” Dakota
nói. “Tôi quá bận rộn.”
“Tôi
sẽ
lo chuyện đó,” Nico hứa.
Cả hai nhìn cậu.
“Cậu, giống như, mười bốn,” Leila
nói.
Nico hưởng thụ việc hai người La Mã cư xử lo lắng như thế nào quanh cậu, mặc dù họ lớn tuổi và bự con hơn và nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn. “Tôi
không
nói
tôi
sẽ
ở sau tay lái.”
Cậu quỳ xuống và đặt tay lên mặt đất. Cậu cảm thấy những ngôi mộ gần nhất, những phần xương của những người bị lãng quên vùi lấp và rải rác. Cậu tìm kiếm sâu hơn, gia tăng những cảm giác của cậu với
âm
phủ. “Jules-Albert.
đi
thôi.”
Mặt đất nứt ra.
một
thây ma trong trang phục lái mô-tô của thế kỷ mười chín rách rưới cào lên mặt đất. Leila lùi lại. Dakota hét lên như
một
đứa trẻ mẫu giáo.
“Đó là gì, chàng trai?” Dakota phản đối.
“Đây là tài xế của tôi,” Nico
nói. “Jules-Albert về đầu tại giải đua mô-tô Paris-Rouen năm 1895, nhưng ông ấy
không
được trao giải bởi vì động cơ của ông sử dụng
một
máy đốt lò.”
Leila nhìn chằm chằm cậu. “Cậu
đang
nói
về điều gì?”
“Ông ấy là
một
linh hồn
không
được yên nghỉ, luôn tìm kiếm
một
cơ hội khác để lái xe,” Nico
nói. “Những năm qua, ông ấy là tài xế của tôi bất cứ khi nào tôi cần.”
“Cậu có
một
tài xế thây ma,” Leila
nói.
“Tôi gọi là súng săn.” Nico ngồi vào vị trí hành khách.
một
cách miễn cưỡng, hai người La Mã trèo ra sau.
một
điều về Jules-Albert: ông
không
bao giờ có cảm xúc. Ông có thể ngồi trong đường phố tắc nghẽn cả ngày mà
không
mất kiên nhẫn. Ông được miễn dịch với cơn thịnh nộ đường xá. Ông thậm chí có thể lái thẳng đến
một
đàn nhân mã hoang dã cắm trại và lái qua họ mà
không
lo lắng gì.
Những nhân mã
không
giống thứ gì Nico từng gặp. Chúng có phần sau như những con ngựa màu vàng với bờm và đuôi sáng, hình xăm khắp những cánh tay và bộ ngực lông lá của chúng, và những cái sừng mọc
trên
trán của chúng. Nico nghi ngờ chúng có thể hòa lẫn với con người dễ dàng như Chiron.
Ít nhất hai trăm con
đang
tập luyện
không
nghỉ ngơi với kiếm và giáo, hoặc nướng thịt động vật
trênngọn lửa mở (nhân mã ăn thịt sống… ý tưởng đó làm Nico rùng mình). Trại của chúng tràn qua đường trang trại uốn lượn quanh vùng biên giới phía đông nam Trại Con Lai.
Chiếc SUV
đi
nhẹ
nhàng qua, bấm còi khi cần thiết. Thỉnh thoảng
một
nhân mã nhìn chằm chằm bên cửa sổ của tài xế, nhìn thấy tài xế thây ma và lùi lại choáng váng.
“Ôi giáp vai của Pluto,” Dakota lẩm bẩm. “Thậm chí nhiều nhân mã hơn đến qua đêm.”
“Đừng trao đổi ánh mắt với chúng,” Leila cảnh báo. “Chúng xem đó như
một
thách thức cho
một
cuộc đấu tay đôi sinh tử.”
Nico nhìn thẳng phía trước khi chiếc SUV len lỏi qua. Trái tim cậu
đang
đập mạnh, nhưng cậu
không
sơ. Cậu giận dữ. Octavian
đã
bao vây Trại Con Lai với những con quái vật.
Chắc chắn, Nico có những cảm giác hỗn độn về trại. Cậu
đã
cảm thấy bị từ chối ở đó,
không
có vị trí,
không
được chào mừng và
không
được
yêu
thương… nhưng bây giờ nơi đó
đang
trên
bờ vực diệt vong, cậu nhận ra nó có ý nghĩa với cậu như thế nào. Đây là nơi cuối cùng Bianca và cậu cùng chia sẻ với nhau như
một
mái nhà – nơi duy nhất họ từng cảm thấy an toàn, dù cho chỉ là tạm thời.
Họ vòng cua
một
chỗ rẽ
trên
đường và hai nắm tay Nico siết lại. Nhiều quái vật hơn… hơn hàng trăm. Người đầu chó
đi
lảng vảng theo nhóm, những cái rìu của chúng lóe sáng dưới ánh sáng của lửa trại. Ngoài ra
một
đám người hai đầu lảng vảng mặc những tấm giẻ rách và áo choàng giống như những kẻ vô gia cư, được trang bị với
một
bộ sưu tập những cáp treo, dùi cui, và ống kim loại.
“Octavian là
một
tên ngốc,” Nico rít lên. “anh
ta nghĩ
anh
ta có thể kiểm soát những sinh vật này ư?”
“Chúng cứ liên tục xuất
hiện,” Leila
nói. “Trước khi bọn tôi biết điều đó… ừm, nhìn xem.”
Quân đoàn
đã
được dàn trận ở căn cứ của Đồi Con Lai, năm quân đoàn của nó
đang
trong trật tự hoàn hảo, hình tượng của họ sáng lạn và tự hào. Những con đại bàng khổng lồ bay vòng vòng
trên
đầu. Những vũ khí vây hãm – sáu cái máy bắn đá bằng vàng có kích thước của những tòa nhà – được dàn phía sau theo
một
vòng bán nguyệt rộng, ba cái mỗi bên sườn đồi. Nhưng, đối với tất cả những điểm kỷ luật ấn tượng đó, Quân Đoàn Mười Hai trông
nhỏ
bé
một
cách đáng thương hại,
một
mảng lưa thưa những á thần dũng cảm trong
một
biển những con quái vật đói khát.
Nico ước cậu vẫn có cây quyền trượng của Diocletian, nhưng cậu nghi ngờ
một
quân đoàn những chiến binh người chết
sẽ
tạo được
một
vết sứt mẻ trong đội quân này. Thận chí tàu Argo II cũng
không
thể làm gì nhiều chống lại loại sức mạnh này.
“Em phải phá hỏng những cái máy bắn đá,” Nico
nói. “Chúng ta
không
có nhiều thời gian.”
“Cậu
sẽ
không
bao giờ lại gần chúng được,” Leila cảnh báo. “Thậm chí nếu chúng ta có toàn bộ Quân Đoàn Bốn và Năm theo chúng ta, những quân đoàn khác
sẽ
cố gắng ngăn chúng ta lại. Và những vũ khí vây hãm đó được điều khiển bởi những tín đồ trung thành nhất của Octavian.”
“Chúng ta
sẽ
không
đến gần bằng sức mạnh,” Nico đồng ý. “Nhưng
một
mình tôi có thể làm thế. Dakota, Leila – Jules-Albert
sẽ
lái xe đưa hai người về hàng ngũ của quân đoàn. Ra đó,
nói
chuyện với quân đoàn của mình, thuyết phục họ theo
sự
chỉ huy của hai người. Tôi
sẽ
cần
một
sự
xao lãng.”
Dakota cau mày. “Được rồi, nhưng tôi
không
làm tổn thương bất cứ đồng đội nào của mình đâu.”
“không
ai
yêu
cầu
anh
làm,” Nico gầm lên. “Nhưng nếu chúng ta
không
ngăn chặn cuộc chiến này toàn bộ quân đoàn
sẽ
bị xóa sổ.
anh
đã
nói
là những đàn quái vật kia dễ bị xúc phạm?”
“Phải,” Dakota
nói. “Ý tôi là, ví dụ như, cậu
nói
bất cứ nhận xét nào với những gã hai đầu về việc chúng bốc mùi và… ồ.” Cậu cười toe. “Nếu chúng ta bắt đầu
một
cuộc ầm ĩ, dĩ nhiên là tình cờ…”
“Tôi
sẽ
trông chờ vào
anh,” Nico
nói.
Leila cau mày. “Nhưng cậu
sẽ
làm sao –”
“Tôi
sẽ
đi
vào bóng tối,” Nico
nói. Và cậu mờ
đi
trong bóng tối.
Cậu nghĩ cậu
đã
được chuẩn bị.
Cậu chưa.
Thậm chí sau ba ngày nghỉ ngơi và phương thuốc chữa thương kỳ lạ của lớp cao nhớp nháp màu nâu của Huấn luyện viên Hedge, Nico bắt đầu tan khi cậu di chuyển bóng tối.
Tay chân cậu biến thành hơi nước.
sự
lạnh lẽo thấm qua ngực cậu. Những giọng
nói
của các linh hồn
thìthầm trong tai cậu. Giúp chúng tôi. Nhớ đến chúng tôi. Gia nhập cùng chúng tôi.
Cậu
đã
không
nhận ra cậu dựa dẫm vào Reyna nhiều đến nhường nào.
không
có sức mạnh của
cô
ấy, cậu cảm thấy
yêu
ớt như
một
con ngựa non mới sinh, lảo đảo đầy nguy hiểm, có thể ngã ở từng bước
đi.
không, cậu
nói
với bản thân. Mình là Nico di Angelo, con trai của Hades. Mình kiểm soát bóng tối. Chúng
không
kiểm soát mình.
Cậu loạng choạng trở lại thế giới phàm trần
trên
đỉnh Đồi Con Lai.
Cậu ngã xuống
trên
đầu gối, ôm cây thông của Thalia để được hỗ trợ. Bộ Lông Cừu Vàng
không
còn ở
trên
những cành cây nữa. Con rồng bảo vệ
đã
biến mất. Có lẽ chúng
đã
được đưa đến nơi an toàn hơn khi trận chiến
đang
đến rất gần. Nico
không
chắc. Nhưng, nhìn xuống đoàn người La Mã bên ngoài thung lũng, tinh thần của cậu do dự.
Máy bắn đá gần nhất ở cách
một
trăm ki-lô-mét dưới đồi, được bao quanh bởi những mương cắm cây nhọn và được bảo vệ bởi
một
tá những á thần. Cái máy
đã
được châm mồi, sẵn sàng để khai hỏa. Cái ná bắn khổng lồ của nó khum lại
một
viên đạn có kích thước của
một
chiếc Honda Civic, sáng rực với những đốm vàng.
Với
sự
chắc chắn lạnh lùng, Nico nhận ra Octavian muốn làm gì. Viên đạn là
một
hỗn hợp của chất gây cháy và vàng Imperial. Thậm chí
một
lượng
nhỏ
vàng Imperial cực kỳ dễ bay hơi. Tiếp xúc với quá nhiều nhiệt hay áp lực, thứ đó
sẽ
phát nổ với khả năng tàn phá nghiêm trọng, và dĩ nhiên nó gây tử vong cho các á thần cũng như quái vật. Nếu cái máy bắn đá đó bắn
một
phát vào Trại Con Lai, bất cứ thứ gì trong khu vực phát nổ
sẽ
bị tiêu diệt – bị bốc hơi bởi sức nóng, hoặc tan rã bởi mảnh bom. Và người La Mã có sáu cái máy bắn đá, tất cả đều được trang bị hàng đống đạn dược.
“Thảm họa,” Nico
nói. “Đây thực
sự
là thảm họa.”
Cậu cố gắng suy nghĩ. Bình minh
đang
lên. Cậu
không
thể tháo gỡ tất cả sáu vũ khí trước khi cuộc tấn công bắt đầu, thậm chí nếu cậu tìm được sức mạnh để di chuyển bóng tối nhiều lần như thế. Nếu cậu giải quyết được nó chỉ
một
lần, nó
sẽ
là
một
điều kỳ diệu.
Cậu phát
hiện
lều chỉ huy La Mã – phía sau ở bên trái quân đoàn. Octavian có lẽ
sẽ
ở đó, thưởng thức bữa sáng ở
một
khoảng cách an toàn với trận chiến. Cậu ta
sẽ
không
chỉ huy người của mình vào chiến trận. Cái kẻ hèn hạ
nhỏ
bé đó
sẽ
hy vọng tiêu diệt trại Hy Lạp từ xa, chờ cho những ngọn lửa tàn lụi, sau đó tiến vào mà
không
bị chống trả.
Cổ họng Nico siết lại với nỗi căm ghét. Cậu tập trung vào cái lều đó, tưởng tượng cú nhảy tiếp theo của cậu. Nếu cậu có thể ám sát Octavian, điều đó có lẽ giải quyết được vấn đề. Lệnh tấn công có lẽ
khôngbao giờ được ban ra. Nico sắp sửa thử điều đó khi
một
giọng
nói
phía sau cậu lên tiếng, “Nico?”
Cậu xoay lại, thanh kiếm của cậu ngay tức khắc
trên
tay, và suýt nữa chém đầu Will Solace.
“Đặt cái đó xuống!” Will rít lên. “Cậu
đang
làm gì ở đâu?”
Nico chết lặng. Will và hai trại viên khác cúi mình trong cỏ, ống nhòm
trên
cổ họ và dao găm bên hông. Họ mắc quần jeans đen vào áo thun, với dầu mỡ đen bôi
trên
mặt họ như những đặc công.
“Tôi?” Nico hỏi. “Các
anh
đang
làm gì ở đây? Tìm đường chết à?”
Will giận dữ. “Này, bọn tôi
đang
do thám kẻ thù. Chúng tôi
đã
đề phòng.”
“anh
mặc đồ đen,” Nico chú ý, “với mặt trời
đang
lên.
anh
vẽ lên mặt nhưng
không
che cái đám tóc vàng.
anh
có lẽ cũng nên vẫy
một
lá cờ vàng.”
Hai tai Will đỏ ửng. “Lou Ellen cũng bao bọc bọn này
một
ít Màn Sương.”
“Chào.”
cô
gái
cạnh cậu vặn vẹo ngón tay.
cô
trông hơi bối rối. “Cậu là Nico, phải
không? Tôi
đã
nghe rất nhiều về cậu. Và đây là Cecil đến từ cabin của Hermes.”
Nico quỳ xuống cạnh họ. “Huấn luyện viên Hedge đến trại rồi à?”
Lou Ellen cười lo lắng. “Ông ấy
đã.”
Will thúc khuỷu tay
cô. “Phải. Hedge ổn. Ông ấy đến vừa kịp lúc đứa bé sinh.”
“Đứa bé!” Nico cười toe, điều mà làm đau cơ mặt cậu. Cậu thường
không
làm biểu cảm đó. “Mellie và đứa bé ổn cả chứ?”
“Ổn.
một
nhóc thần rừng rất dễ thương.” Will rùng mình. “Nhưng tôi
đã
đỡ đẻ. Cậu
đã
bao giờ đỡ đẻ chưa?”
“Ừm, chưa.”
“Tôi phải cần có chút ít
không
khí trong lành. Đó là lý do tôi tình nguyện làm nhiệm vụ này. Các vị thần của Olympus, hai tay tôi còn run này. Thấy chứ?”
Cậu nắm tay Nico, điều mà gửi
một
luồng điện qua cột sống của Nico. Cậu nhanh chóng rút ra. “Dù sao,” cậu bật tanh tách ngón tay. “Chúng ta
không
có thời gian để tán gẫu. Những người La Mã
sẽ
tấn công lúc bình minh và tôi phải –”
“Chúng tôi biết,” Will
nói. “Nhưng, nếu cậu
đang
lên kế hoạch để di chuyển bóng tối đến cái lều chỉ huy đó, quên nó
đi.”
Nico nhìn cậu chằm chằm. “Xin lỗi?”
Cậu mong chờ Will lưỡng lự hay quay
đi. Hầu hết mọi người làm thế. Nhưng đôi mắt xanh da trời của cậu ta nhìn chằm chằm vào của cậu – quyết tâm
một
cách bực mình. “Huấn luyện viên Hedge
nói
tôi nghe tất cả về chuyến di chuyển bóng tối của cậu. Cậu
không
thể thử lại điều đó.”
“Tôi vừa mới thử lại nó, Solace. Tôi ổn.”
“không, cậu
không. Tôi là
một
thầy thuốc. Tôi có thể cảm nhận được bóng tôi trong tay cậu ngay khi tôi chạm nó. Thậm chí nếu cậu đến được cái lều đó, cậu
sẽ
không
còn hình dáng để chiến đấu. Nhưng cậu
sẽ
không
làm thế. Thêm
một
cú trượt nữa, và cậu
sẽ
không
bao giờ trở lại. Cậu
không
được di chuyển bóng tối. Lệnh của bác sĩ.”
“Trại sắp bị tiêu diệt –”
“Và chúng ta
sẽ
ngăn những người La Mã,” Will
nói. “Nhưng chúng ta
sẽ
làm theo cách chúng ta. Lou Ellen
sẽ
kiểm soát Màn Sương. Chúng ta
sẽ
lẻn vào xung quanh, gây thiệt hại nhiều nhất có thể cho những cái máy bắn đá kia. Nhưng
không
di chuyển bóng tối.”
“Nhưng –”
“không.”
Đầu của Lou Ellen và Cecil xoay tới lui như thể họ
đang
xem
một
trận quần vợt gay cấn.
Nico thở dài bực mình. Cậu ghét phải làm việc với người khác. Họ luôn luôn gò bó phong cách của cậu, làm cậu cảm thấy
không
thoải mái. Và Will Solace… Nico xem lại ấn tượng của con trai của Apollo. Cậu
đã
luôn nghĩ về Will là
một
người dễ tính và thoải mái. Dường như cậu ta cũng cứng đầu và biết chọc tức.
Nico nhìn xuống Trại Con Lai, nơi những người Hy Lạp còn lại
đang
chuẩn bị cho trận chiến. Vượt qua những đoàn người và máy bắn đá, hồ canoo lấp lánh ánh hồng dưới tia nắng đầu tiên của bình minh. Nico nhớ lần đầu tiên cậu đến Trại Con Lai, hạ cánh vội vã trong cỗ xe mặt trời của Apollo, thứ mà sau được cải thạo thành
một
chiếc xe buýt trường.
Cậu nhớ Apollo, tươi cười, rám nắng và hoàn toàn tuyệt vời trong hình dáng của mình.
Thalia
đã
nói, Ông ấy
thật
nóng bỏng.
Ông ấy là thần mặt trời, Percy đáp.
Đó
không
phải là ý của tớ.
Tại sao Nico nghĩ về điều đó bây giờ? Những ký ức ngẫu nhiên chọc tức cậu, làm cậu cảm thấy sợ hãi.
Cậu
đã
đến Trại Con Lai nhờ Apollo. Bây giờ, về điều mà gần như là ngày cuối cùng của cậu ở trại, cậu lại dính vào
một
đứa con của Apollo.
“Gì cũng được,” Nico
nói. “Nhưng chúng ta phải nhanh lên. Và các
anh
sẽ
theo
sự
chỉ huy của tôi.”
“Tốt,” Will
nói. “Chỉ đừng bảo tôi đỡ đẻ bất kỳ đứa trẻ thần rừng nào nữa và chúng ta
sẽ
kết hợp tuyệt vời.”