Chương 43: Piper 3

PIPER QUAN SÁT TRONG KINH HÃI khi tên vua khổng lồ đứng lên với kích thước đầy đủ – gần như cao bằng những cây cột của đền thờ. Gương mặt

hắn

trông như Piper nhớ - xanh như mật, với

một

nụ cười mỉa mai méo mó, mái tóc màu tảo biển của

hắn

được bện với những thanh kiếm và rìu lấy từ các á thần

đã

chết.

hắn

lù lù xuất

hiện

cạnh những người bị bắt, nhìn họ quằn quại. “Chúng đến ngay khi ngươi đoán trước, Enceladus! Làm tốt lắm!”

Kẻ thù cũ của Piper cúi đầu, những bím tóc xương va chạm loảng xoảng trong những lọn tóc của

hắn. “Chẳng khó khăn gì, thưa bệ hạ.”

Những phác họa ngọn lửa lóe sáng

trên

áo giáp của

hắn. Ngọn giáo của

hắn

cháy với lửa tím.

hắn

chỉ cần

một

cánh tay để giữ tù nhân của mình. Dù cho tất cả sức mạnh của Percy, dù mọi thứ cậu

đã

sống sót qua, cuối cùng cậu trở nên bất lực chống lại sức mạnh tuyệt đối của tên khổng lồ - và việc

khôngthể tránh khỏi của lời tiên tri.

“Ta biết hai đứa này

sẽ

chỉ huy cuộc đột kích,” Enceladus tiếp tục. “Ta hiểu chúng nghĩ như thế nào. Athena và Poseidon… chúng chỉ như những đứa trẻ này! Cả hai bọn chúng đến đây để

yêu

sách thành phố này. Tính kiêu ngạo của chúng

đã

phản lại chúng!”

Bên kia tiếng gầm của đám đông, Piper có thể nghe vừa vặn suy nghĩ của bản thân, nhưng



cứ lặp lại những lời của Enceladus: hai đứa này

sẽ

chỉ huy cuộc đột kích. Trái tim



chạy đua.

Những tên khổng lồ

đã

mong đợi Percy và Annabeth. Chúng

đã

không

mong chờ

cô.

Chỉ

một

lần, là Piper McLean, con

gái

của Aphrodite, người mà

không

ai xem trọng, có lẽ sử dụng lợi thế của

cô.

Annabeth cố gắng

nói

gì đó, nhưng tên nữ khổng lồ Periboia xách cổ



lắc lắc. “Im miệng!

không

phải cái lưỡi bạc lươn lẹo của ngươi!”

Tên công chúa lôi ra

một

con dao

đi

săn dài như thanh kiếm của Piper. “Để ta làm điều vinh dự này, Cha!”

“Chờ

đã, Con

gái.” Tên vua bước lùi lại. “Việc hiến tế phải được tiến hành

một

cách đúng đắn. Thoon, kẻ tiêu diệt những nữ thần Số Mệnh, bước ra đây!”

Tên khổng lồ xám nhăn nheo lê bước vào cuộc biểu diễn, cầm

một

con dao phay quá khổ.

hắn

nhìn chăm chú đôi mắt trắng sữa vào Annabeth.

Percy hét lên. Ở đầu kia của Acropolis, cách khoảng

một

trăm mét,

một

mạch nước bắn lên bầu trời.

Vua Porphyrion cười lớn. “Ngươi phải làm tốt hơn thế, con trai của Poseidon. Ở đây mặt đất rất mạnh. Thậm chí cha ngươi

sẽ

không

thể triệu hồi thêm

một

mạch nước muối nữa. Nhưng

không

phải lo ngại. Chất lỏng duy nhất ta cần từ ngươi chỉ là máu ngươi!”

Piper quét qua bầu trời tuyệt vọng. Tàu Argo II ở đâu?

Thoon quỳ xuống và chạm lưỡi dao của con dao phay của

hắn

cung kính

trên

mặt đất.

“Mẹ Gaia…” Giọng của

hắn

trầm

một

cách

không

tưởng, làm rung động đống tàn tích, khiến những giàn giáo kim loại

âm

vang dưới chân Piper. “Trong thời kỳ cổ đại, máu hòa trộn với đất của người để tạo nên

sự

sống. Bây giờ, hãy để máu của các á thần này trả lại đặc ân đó. Chúng tôi mang cho người

sựthức tỉnh hoàn toàn. Chúng tôi chào đón bà chủ vĩnh cửu của chúng tôi!”

không

nghĩ ngợi gì, Piper nhảy xuống từ giàn giáo.



lướt

trên

đầu của đám Cyclops và

yêu

tinh, hạ cánh ở giữa sân và chen lấn đến vòng tròn những tên khổng lồ. Khi Thoon đứng lên dùng con dao phay của

hắn, Piper đâm thanh kiếm của



về phía trước.



cắt phăng tay Thoon từ cổ tay.

Tên khổng lồ già khóc thét lên. Con dao cùng cánh tay bị cắt rời nằm trong đống bụi dưới chân Piper.

côcảm thấy Màn Sương cải trang của



bốc cháy đến khi



chỉ lại là Piper –

một



gái

giữa

một

đội quân những tên khổng lồ, lưỡi dao đồng răng cưa của



giống như

một

cái tăm xỉa răng so với những vũ khí to lớn của chúng.

“GÌ THẾ?” Porphyrion gầm vang. “Làm sao sinh vật yếu ớt, vô dụng này dám cắt ngang?”

Piper theo trực giác.



tấn công.

Những lợi thế của Piper:



nhỏ

con,



nhanh nhẹn, và



hoàn toàn mất trí.



lôi con dao Katoptris của mình ra và ném nó vào Enceladus, hy vọng



sẽ

không

vô tình đánh trúng Percy.



xoay sang

mộtbên mà

không

xác nhận kết quả, nhưng đánh giá từ tiếng tru đau đớn của tên khổng lồ,



đã

ngắm tốt.

Vài tên khổng lồ chạy đến chỗ



cùng

một

lúc. Piper luồn lách giữa chân chúng và để chúng đấm vào đầu nhau.



len lỏi qua đám đông, đâm mạnh thanh kiếm của mình vào những cái chân rồng mỗi khi có cơ hội và hét lên, “CHẠY! CHẠY

đi!” để tạo nên

sự

rối loạn.

“không! NGĂN CON BÉ!” Porphyrion hét lên. “Gϊếŧ



TA!”

một

cây giáo suýt nữa xiên qua

cô. Piper thình lình đổi hướng và tiếp tục chạy.

nói

chỉ giống như trò cướp cờ,



nói

với bản thân. Chỉ là đội kẻ thù đều cao chín mét.

một

thanh kiếm khổng lồ cắt qua đường

đi

của

cô. So với

sự

tập luyện chăm chỉ của



với Hazel, cú ném chậm chạp

một

cách lố bịch. Piper nhảy lên lưỡi kiếm và chạy đường chữ chi về phía Annabeth, người vẫn

đang

đá và quằn quại trong nắm tay của Periboia. Piper phải giải thoát bạn mình.

không

may, tên nữ khổng lồ dường như tham gia vào kế hoạch của

cô.

“Ta nghĩ là

không, á thần!” Periboia hét lên. “Đứa này phải đổ máu!”

Tên nữ khổng lồ giơ con dao của bà ta lên.

Piper hét lên với giọng

nói

mê hoặc: “TRƯỢT!”

Cùng lúc, Annabeth đá hai chân lên để biến mình thành

một

mục tiêu

nhỏ

hơn.

Con dao của Periboia sượt qua dưới chân Annabeth và đâm vào chính lòng bàn tay của tên nữ khổng lồ.

“ỐIII!”

Periboia thả Annabeth xuống – còn sống, nhưng

không

phải

không

bị tổn thương. Con dao

đã

rạch

mộtvết cắt sâu vào phía sau đùi

cô. Khi Annabeth lăn

đi, máu của



thấm vào mặt đất.

Máu của Olympus, Piper nghĩ với

sự

kinh hoàng.

Nhưng



không

thể làm bất cứ gì về việc đó.



phải giúp Annabeth.

Piper lao tới tấn công nữ khổng lồ. Lưỡi dao răng cưa của



đột nhiên cảm thấy lạnh băng trong tay

cô. Nữ khổng lồ ngạc nhiên nhìn xuống khi thanh kiếm của Boread đâm vào bụng mình. Băng giá lây lan

trên

áo giáp đồng của bà ta.

Piper rút mạnh thanh kiếm của mình ra. Nữ khổng lồ ngã về phía sau – bốc hơi trắng và đông đặc lại. Periboia đập vào mặt đất với

một

tiếng uỵch.

“Con

gái

ta!” Vua Porphyrion chĩa giáo và xông tới.

Nhưng Percy có những ý tưởng khác.

Enceladus

đã

thả cậu xuống… có lẽ bởi vì tên khổng lồ quá bận rộn với việc

đi

lảo đảo xung quanh với con dao của Piper gắn

trên

trán

hắn, máu vàng thần thánh chảy xuống mắt

hắn.

Percy

không

có vũ khí – có lẽ kiếm của cậu

đã

bị tịch thu hay thất lạc trong khi đánh nhau – nhưng cậu

không

để điều đó ngăn cản mình. Khi tên vua khổng lồ chạy về phía Piper, Percy tóm lấy đầu cây giáo của Porphyrion và ép nó xuống mặt đất. Động lượng của chính tên khổng lồ nâng

hắn

khỏi mặt đất theo

một

cú nhảy sào

không

chủ tâm và

hắn

ta trượt xuống

trên

lưng mình.

Trong khi đó Annabeth lê mình

trên

mặt đất. Piper chạy về phía

cô.



đứng cạnh bạn mình, khua thanh kiếm tới lui để giữ những tên khổng lồ tránh xa. Hơi lạnh màu xanh da trời giờ cuộn quanh lưỡi kiếm của

cô.

“Kẻ nào muốn trở thành Que kem tiếp theo?”



hét lên, chuyển

sự

giận dữ sang giọng

nói

mê hoặc của

cô. “Kẻ nào muốn trở lại Tartarus?”

Điều đó dường như đánh trúng thần kinh. Những tên khổng lồ lê bước

không

thoải mái, liếc nhìn cơ thể đông cứng của Periboia.

Và tại sao Piper

không

thể đe dọa chúng? Aphrodite là vị thần Olympus cổ xưa nhất, được sinh ra từ đại dương và máu của Ouranos. Bà còn cổ xưa hơn cả Poseidon hay Athena hay thậm chí Zeus. Và Piper là con

gái

bà.

Còn nhiều hơn thế,





một

người nhà McLean. Cha



đã

đi

lên từ tay trắng. Bây giờ ông được biết đến

trên

toàn thế giới. Nhà McLean

không

rút lui. Giống như tất cả Cherokee, họ biết cách chịu đựng nỗi đau, giữ vững niềm tự hào, và khi cần thiết, chống trả. Đây là lúc để chống trả.

Cách khoảng mười hai mét, Percy quỳ

trên

tên vua khổng lồ, cố gắng lôi ra

một

thanh kiếm từ những bím tóc của

hắn. Nhưng Porphyrion

không

choáng váng như

hắn

giả vờ.

“Lũ ngu!” Porphytion vỗ ngược bàn tay Percy như

một

con ruồi phiền phức. Con trai của Poseidon bay đập vào

một

cái cột với

một

tiếng răng rắc kinh khủng.

Porphyrion đứng dậy. “Những á thần này

không

thể gϊếŧ chúng ta! Chúng

không



sự

giúp đỡ của các vị thần. Hãy nhớ các ngươi là ai!”

Những tên khổng lồ tiến lại gần.

một

tá những ngọn giáo chĩa vào ngực Piper.

Annabeth cố gắng đứng lên.



tìm được con dao

đi

săn của Periboia, nhưng



chỉ có thể cố gắng đứng thẳng dậy,

không

thể chiến đấu được. Mỗi lần

một

giọt máu của



chạm vào mặt đất nó sủi bọt, chuyển từ đỏ sang vàng.

Percy cố gắng đứng dậy, nhưng cậu



ràng bị choáng váng. Cậu

sẽ

không

thể bảo vệ bản thân.

Lựa chọn duy nhất của Piper là giữ những tên khổng lồ tiếp tục tập trung lên mình.

“Vậy

thì, lại đây!”



hét lên. “Chính ta

sẽ

tiêu diệt tất cả các ngươi nếu ta phải làm!”

một

mùi kim loại của cơn bão lấp đầy

không

khí. Tất cả những sợi lông

trên

cánh tay Piper dựng đứng.

“Vấn đề là,”

một

giọng

nói

từ phía

trên

vang lên, “cậu

không

phải.”

Trái tim Piper có thể nhảy khỏi cơ thể

cô. Jason đứng

trên

đỉnh dãy cột gần nhất, thanh kiếm của cậu lóe vàng trong ánh nắng mặt trời. Frank đứng bên cạnh cậu, cung tên của cậu sẵn sàng. Hazel ngồi

trênArion, l*иg lên và hý vang thách thức.

Với

một

vụ nổ đinh tai,

một

tia chớp nóng trắng uốn cong từ bầu trời, thẳng qua cơ thể Jason khi cậu nhảy, bọc trong tia chớp, tới tên vua khổng lồ.