HUẤN LUYỆN VIÊN HEDGE CHỌN KHOẢNH KHẮC ĐÓ để xuất
hiện, vẫy
một
chiếc máy bay giấy và hét lên, “Mọi người, tin tốt!”
Ông đứng sững lại khi thấy người La Mã. “Ồ… đừng bận tâm.”
Ông nhanh chóng vò chiếc máy bay lại và ăn nó.
Reyna và Nico đứng lên. Aurum và Argentum phóng đến cạnh Reyna và gầm gừ với kẻ
không
mời mà đến.
Nico
không
hiểu, làm sao gã này đến quá gần mà
không
con nào chú ý.
“Bryce Lawrence,” Reyna
nói. “Con chó săn mới nhất của Octavian.”
Tên La Mã cúi đầu xuống. Đôi mắt
hắn
màu xanh lá cây, nhưng
không
phải xanh biển giống của Percy… gần như màu xanh của váng ao.
“Thầy bói có nhiều chó săn,” Bryce
nói. “Tôi chỉ là
một
kẻ may mắn tìm được cậu. Người bạn Hy Lạp của cậu đây –” cậu hếch cằm vào Nico – “dễ dàng để theo dấu cậu ta. Cậu ta bốc mùi của
âm
phủ.”
Nico tháo bao kiếm ra. “anh
biết
âm
phủ à?
anh
có muốn tôi sắp xếp
một
chuyến viến thăm
không?”
Bryce cười. Răng cửa của cậu ta là hai cái răng ố vàng. “Cậu nghĩ là cậu có thể dọa tôi à? Tôi là hậu duệ của Orcus, vị thần phá bỏ luật lệ và hình phạt vĩnh viễn. Tôi từng trực tiếp nghe tiếng kêu la từ Cánh đồng Trừng phạt. Chúng là
âm
nhạc đối với tai của tôi. Sớm thôi, tôi
sẽ
thêm
một
linh hồn chết tiệt vào phần điệp khúc.”
Cậu ta nhăn răng cười với Reyna. “Kẻ gϊếŧ cha, hả? Octavian
sẽ
thích tin này. Cậu bị bắt giữ vì vi phạm nhiều điều luật La Mã.”
“Cậu ở đây là chống lại luật La Mã,” Reyna
nói. “Người La Mã
không
tìm kiếm
một
mình.
một
nhiệm vụ phải được
một
người hạng sĩ quan hoặc cao hơn chỉ huy. Cậu là thử nghiệm, và thậm chí việc cho cậu hạng đó là
một
sai lầm. Cậu
không
có quyền bắt giữ tôi.”
Bryce nhún vai. “Trong thời gian chiến tranh,
một
số luật lệ phải linh hoạt. Nhưng đừng lo lắng.
một
khi tôi mang cậu
đi
xét xử, tôi
sẽ
được trao thưởng với tư cách thành viên chính thức trong quân đoàn. Tôi tưởng tượng mình cũng
sẽ
được thăng cấp làm sĩ quan nữa.
không
nghi ngờ gì
sẽ
có những chỗ trống sau trận chiến sắp tới.
một
vài sĩ quan
sẽ
không
sống sót, đặc biệt nếu lòng chung thành của họ
khôngđặt đúng chỗ.”
Huấn luyện viên Hedge xoay cây gậy của mình. “Ta
không
biết phép xã giao La Mã thích hợp, nhưng giờ ta có thể đánh đứa trẻ này
không?”
“một
thần đồng áng,” Bryce
nói. “Thú vị. Tôi
đã
nghe
nói
người Hy Lạp thực
sự
tin tưởng những người dê của họ.”
Hedge kêu be be. “Ta là
một
thần rừng. Và cậu có thể tin rằng ta
đang
chuẩn bị đập cây gậy này
trênđầu cậu, thằng nhóc thô lỗ.”
Thần rừng tiến lên, nhưng, ngay khi chân ông chạm ụ đá, những tảng đá rung ầm ầm như chúng sắp sôi đến nơi. Bên ngoài nấm mồ, những chiến binh xương mọc lên – mầm xương[1] trong những miếng giẻ rách còn sót lại của những bộ đồng phục của lính
anh.
Hedge bò
đi, nhưng hai tên xương đầu tiên tóm lấy hai tay ông và nâng ông lên khỏi mặt đất. Huấn luyện viên đánh rơi cây gậy của mình và đá đá móng guốc.
“Thả ta ra, đồ đầu xương ngu ngốc!” ông gầm lên.
Nico chăm chăm, đờ người, khi ngôi mộ phun về phía trước nhiều chiến binh
anh
đã
chết hơn – năm, mười, hai mươi, nhân lên nhanh đến nỗi Reyna và hai con chó kim loại của
cô
đã
bị bao vây trước khi Nico nghĩ phải giơ kiếm lên.
Làm sao cậu
không
thể cảm nhận được nhiều người chết thế này, rất cận kề?
“Tôi quên mất chưa đề cập,” Bryce
nói, “thực ra tôi
không
đi
một
mình trong cuộc tìm kiếm này. Như cậu có thể thấy, tôi có hậu thuẫn. Những binh lính này
đã
hứa tha chết cho những tên thực dân. Sau đó họ tàn sát chúng. Về cá nhân tôi, tôi thích
một
cuộc tàn sát hay ho, nhưng, bởi vì họ
đã
phá vỡ lời thế, những linh hồn của họ bị nguyền rủa và họ vĩnh viễn dưới quyền của Orcus. Điều mà có nghĩa là họ cũng dưới quyền của tôi.” Cậu ta chỉ vào Reyna. “Bắt lấy
cô
gái.”
Đám mầm xương tràn lên. Aurum và Argentum hạ gục vài tên đầu tiên, nhưng chúng nhanh chóng bị vật xuống mặt đất, những bàn tay xương giữ chặt mõm của chúng. Những binh lính tóm lấy hai tay Reyna. Đối với những sinh vật
không
chết, chúng nhanh kinh khủng.
Cuối cùng, Nico có lại những giác quan của mình. Cậu chém vào mầm xương, nhưng thanh kiếm của cậu trượt qua vô hại với chúng. Cậu sử dụng ý chí của mình, ra lệnh cho những bộ xương tan rã ra. Chúng hành động như thế cậu
không
tồn tại.
“Sao thế, con trai của Hades?” giọng của Bryce chứa đầy
sự
cảm thông giả tạo. “Đánh mất
sự
lôi cuốn của ngươi à?”
Nico cố gắng chen lấn qua những bộ xương. Có quá nhiều. Bryce, Reyna và có lẽ cả Huấn luyện viên Hedge
đã
ở sau
một
bức tường kim loại.
“Nico, ra khỏi đây!” Reyna
nói. “Lấy bức tượng và
đi
đi.”
“Phải, chuồn khỏi đây!” Bryce đồng ý. “Dĩ nhiên, cậu nhận ra rằng cú nhảy bóng tối tiếp theo của cậu
sẽlà cú nhảy cuối cùng. Cậu biết cậu
không
có sức mạnh để sống sót cho
một
cú khác. Nhưng, chắc chắn, hãy mang Athena Parthenos.”
Nico nhìn xuống. Cậu vẫn giữ thanh kiếm Stygian, nhưng hai tay cậu trở nên đen và trong suốt như thủy tinh màu khói. Thậm chí dưới ánh sáng mặt trời trực tiếp, cậu
đang
tan biến.
“Ngừng lại!” cậu
nói.
“Ồ, tôi chẳng làm gì cả,” Bryce
nói. “Nhưng tôi tò mò để xem điều gì
sẽ
xảy ra, nếu cậu mang bức tượng
đi, cậu
sẽ
biến mất với nó vĩnh viễn, thẳng vào quên lãng. Nếu cậu
không
mang nó
đi… ồ, tôi được lệnh mang Reyna còn sống
đi
hầu tòa vì tội phản bội. Tôi
không
được ra lệnh mang theo cậu còn sống, hay thần đồng áng.”
“Thần nông!” huấn luyện viên hét lên. Ông đá
một
bộ xương vào cái háng xương xẩu của nó, điều mà dường như làm đau Hedge hơn tên lính. “Ối! Những xác chết
anh
ngu ngốc!”
Bryce hạ thấp cây lao của
hắn
xuống và chọc vào bụng huấn luyện viên. “Ta tự hỏi khả năng chịu đựng đau đớn của tên này
sẽ
ra sao. Ta từng thí nghiệm
trên
toàn bộ các loại động vật. Ta thậm chí
đã
gϊếŧ sĩ quan của ta. Ta chưa bao giờ thử
một
thần đồng áng… xin lỗi,
một
thần rừng. Ngươi đầu thai rồi, phải
không? Ngươi có thể chịu đựng được bao nhiêu đau đớn trước khi ngươi biến thành
một
đám hoa cúc?”
Cơn giận dữ của Nico trở nên lạnh và tối như lưỡi kiếm của cậu. Chính cậu
đã
từng biến hình thành
mộtsố loài cây, và cậu
không
đánh giá cao điều đó. Cậu ghét những người như Bryce Lawrence, những kẻ gây ra nỗi đau chỉ cho vui.
“Để ông ấy yên,” Nico cảnh báo.
Bryce nhướng lông mày. “Hoặc sao? Bằng mọi cách, hãy thử vài thứ
âm
phủ
đi, Nico. Tôi thích xem nó. Tôi có
một
cảm giác bất cứ chuyên môn nào cũng
sẽ
khiến cậu phai nhạt
đi
vĩnh viễn. Cứ làm
đi.”
Reyna cố gắng. “Bryce, quên họ
đi. Nếu cậu muốn tôi làm tù binh của cậu, được thôi. Tôi
sẽ
sẵn sàng
đivà đối mặt với phiên tòa ngu xuẩn của Octavian.”
“một
lời đề nghị hay ho.” Bryce quay cây lao của mình lại, để mũi nó di chuyển cách đôi mắt Reyna vài xăng-ti-mét. “Cậu
không
thực
sự
biết Octavian
đã
lên kế hoạch, phải
không? Cậu ta
đang
bận rộn lôi kéo
sự
ủng hộ, tiêu xài tiền của quân đoàn.”
Reyna siết chặt nắm tay. “Octavian
không
có quyền –”
“Cậu ta có quyền của quyền lực,” Bryce
nói. “Cậu để mất quyền của mình khi cậu chạy đến những vùng đất cổ. Vào ngày
một
tháng Tám, những người bạn Hy Lạp của cậu ở Trại Con Lai
sẽ
nhận ra
một
kẻ thù Octavian hùng mạnh đến thế nào. Tôi
đã
thấy những kế hoạch cho những máy móc của cậu ta… Thậm chí tôi còn bị ấn tượng.”
Xương của Nico cảm giác như chúng
đang
thay đổi thành hê-li, cái cách chúng cảm thấy khi vị thần Favonius biến cậu thành
một
cơn gió.
Sau đó cậu khóa mắt vào Reyna. Sức mạnh của
cô
dâng lên trong cậu –
một
đợt sóng khích lệ và kiên cường làm cậu cảm thấy có
thật
trở lại, neo lại vào thế giới phàm trần. Mặc dù bị vây bởi những người chết và đối mặt với án tử hình, Reyna Ramírez-Arellano có
một
nguồn dự trữ cam đảm khổng lồ để chia sẻ.
“Nico,”
cô
nói, “làm điều em cần làm. Chị
sẽ
hậu thuẫn cho em.”
Bryce cười thầm,
rõ
ràng tự mình thích thú. “Ôi, Reyna. Cậu
sẽ
hậu thuẫn cho cậu ta?
sẽ
rất vui khi lôi cậu đến trước
một
tòa án, buộc cậu thú tội rằng cậu
đã
gϊếŧ cha mình. Tôi hy vọng họ
sẽ
xử tử cậu theo cách cổ xưa – khâu vào
một
cái bao bố với
một
con chó dại, sau đó ném xuống sông. Tôi luôn luôn muốn thấy điều đó. Tôi
không
thể chờ đợi đến khi bí mật nho
nhỏ
của cậu lộ ra.”
Đến khi bí mật nho
nhỏ
của cậu lộ ra.
Bryce vỗ
nhẹ
mũi lao của mình
trên
mặt Reyna, để lại
một
đường máu.
Và cơn thịnh nộ của Nico phát nổ.
Chú thích
[1] spartoi: là những người trong thần thoại mọc lên từ những cái răng rồng được trồng bởi Cadmus.