BẰNG CÁCH NÀO ĐÓ CẬU BIẾT BÀ ẤY. Cậu nhận ra bộ váy của bà –
một
bộ váy có hoa văn xanh lá-và-đỏ bao quanh, giống như áo ngoài của
một
cây thông Giáng Sinh. Cậu nhận ra những cái vòng nhựa nhiều màu
trên
hai cổ tay bà
đã
ấn chặt vào lưng cậu khi bà ôm tạm biệt cậu ở Nhà Sói. Cậu nhận ra mái tóc bà,
một
vầng hào quang của những lọn tóc xoăn nhuộm vàng hoe và hương chanh cùng bình phun của bà.
Đôi mắt bà màu xanh lam như của Jason, nhưng chúng lóe lên với những tia đứt gãy, như thể bà vừa trở về từ
một
boong-ke sau
một
cuộc chiến tranh hạt nhân – khao khát tìm kiếm tin tức gia đình trong
một
thế giới thay đổi.
“Con
yêu.” Bà nắm hai tay.
Jason nhìn xa xăm. Những con ma và ma cà rồng
không
còn quan trọng.
Màn Sương cải trang của cậu
đã
bốc cháy. Cậu đứng thẳng trở lại. Những khớp xương của cậu
khôngcòn đau nữa. Cây gậy của cậu biến trở lại thành
một
thanh kiếm bằng vàng Imperial.
Cảm giác thiêu đốt
không
ngừng lại. Cậu cảm thấy như thế các lớp của cuộc đời cậu
đang
bị thiêu cháy – những tháng cậu ở Trại Con Lai, những năm cậu ở Trại Jupiter,
sự
huấn luyện của cậu với nữ thần sói Lupa. Cậu lại là
một
đứa trẻ hai tuổi sợ hãi và tổn thương. Thậm chí vết sẹo
trên
môi cậu, từ việc cậu cố gắng ăn
một
cái dập ghim khi chỉ là
một
đứa bé mới biết
đi, đau nhói giống như
một
vết thương mới.
“Mẹ?” cậu kiềm chế.
“Đúng, con
yêu.” Hình ảnh bà lập lòe. “Đến đây, ôm ta.”
“Mẹ – mẹ
không
có
thật.”
“Dĩ nhiên bà ấy là
thật.” Tiếng
nói
của Varus vang lên từ xa. “Ngươi
đã
nghĩ Gaia
sẽ
để
một
linh hồn ốm yếu quan trọng như thế này ở
âm
phủ à? Bà ta là mẹ ngươi, Beryl Grace, ngôi sao truyền hình, tình
yêucủa vua Olympus, người vứt bỏ bà
không
chỉ
một
mà những hai lần, ở cả hai mặt Hy Lạp và La Mã của ông ta. Bà ta xứng đáng được công bằng nhiều như bất cứ ai trong bọn ta.”
Trái tim Jason lưỡng lự. Những người cầu hôn vây quanh cậu, xem xét.
Mình là thú tiêu khiển của chúng, Jason nhận ra. Những con ma có lẽ nhận thấy điều này còn thậm chí còn buồn cười hơi hai tên ăn mày chiến đấu đến chết.
Giọng của Piper cắt ngang tiếng ù ù trong đầu cậu. “Jason, nhìn tớ.”
cô
đứng cách xa khoảng sáu mét, giữ cái bình gốm hai quai của
cô. Nụ cười của
cô
biến mất. Ánh nhìn của
cô
mãnh liệt và quyền uy –
không
thể lờ được như cọng lông chim xanh
trên
tóc
cô. “Đó
không
phải mẹ cậu. Giọng của bà ấy
đang
thực
hiện
một
loại ma thuật nào đó với cậu – giống như giọng
nói
mê hoặc, nhưng nguy hiểm hơn. Cậu
không
thể cảm nhận nó à?”
“cô
ấy đúng.” Annabeth trèo lên cái bàn gần nhất.
cô
đá
một
cái dĩa qua bên, làm giật mình
một
tá những người cầu hôn. “Jason, đó chỉ là dư ảnh của mẹ cậu, có lẽ giống như
một
ara[1], hoặc –”
“một
dư ảnh!” Con ma của mẹ cậu khóc nức nở. “Đúng, nhìn xem những gì ta
đã
bị mất
đi. Đó là lỗi của Jupiter. Ông ta bỏ rơi chúng ta. Ông
sẽ
sẽ
không
giúp ta! Ta
không
muốn bỏ con lại Sonoma, con
yêu, nhưng Juno và Jupiter
không
cho ta
sự
lựa chọn. Họ
sẽ
không
cho phép chúng ta ở cùng nhau. Tại sao giờ phải chiến đấu cho họ? Hãy gia nhập những người cầu hôn này. Chỉ huy chúng. Chúng ta có thể lại trở thành
một
gia đình!”
Jason cảm thấy hàng trăm con mắt nhìn cậu.
Đây là câu chuyện của cuộc đời mình, cậu nghĩ cay đắng. Mọi người luôn luôn nhìn cậu, mong chờ cậu dẫn đường. Từ khoảnh khắc cậu đến Trại Jupiter, những á thần La Mã
đã
đối xử với cậu như
một
hoàng tử
đang
được mong chờ. Mặc dù những mong muốn của cậu là thay đổi vận mệnh của mình – tham gia quân đoàn tệ nhất, cố gắng thay đổi truyền thống của trại, nhận những nhiệm vụ ít hấp dẫn nhất và trở thành bạn của những đứa trẻ ít nổi tiếng nhất – dù sao
thì
cậu
đã
trở thành pháp quan. Là con trai của Jupiter, tương lai của cậu
đã
được bảo đảm.
Cậu nhớ những gì Hercules
đã
nói
với cậu ở eo biển Gibraltar:
không
dễ dàng để trở thành
một
đứa con trai của Zeus. Quá nhiều áp lực. Cuối cùng, nó có thể làm
một
người nổ tung.
Giờ Jason ở đây, bị kéo căng như dây cung.
“Mẹ
đã
rời bỏ con,” cậu
nói
với mẹ mình. “Đó
không
phải là Jupiter hay Juno. Đó là mẹ.”
Beryl Grace bước tới trước. Những tia lo lắng trong mắt bà, vết thương kín
trên
miệng bà nhắc Jason nhớ đến chị
gái
cậu, Thalia.
“Con
yêu, ta
đã
nói
với con ta
sẽ
trở lại. Đó là những lời cuối cùng của ta với con. Con
không
nhớ à?”
Jason rùng mình. Ở trong đống đổ nát của Nhà Sói mẹ cậu
đã
ôm cậu lần cuối cùng. Bà mỉm cười, nhưng đôi mắt bà đầy nước mắt.
sẽ
ổn thôi, bà hứa. Nhưng thậm chí là
một
đứa
nhỏ
như Jason cũng biết nó
không
ổn. Đợi ở đây. Ta
sẽtrở về vì con, con
yêu. Ta
sẽ
gặp con sớm thôi.
Bà
đã
không
trở về. Thay vào đó, Jason
đã
lang thang quanh đống đổ nát, khóc và
cô
độc, gọi mẹ và Thalia – đến khi những con sói đến tìm cậu.
sự
thất hứa của mẹ cậu nằm ở sâu tận đáy lòng cậu. Cậu
đã
xây toàn bộ cuộc đời cậu xung quanh
sựtức giận của những lời
nói
của bà, giống như hạt sạn ở giữa
một
viên ngọc trai.
Mọi người
nói
dối. Những lời hứa bị phá bỏ.
Đó là lý do tại sao, nó càng làm cậu tức giận, cậu càng tuân thủ luật. Cậu giữ những lời hứa của mình. Cậu
không
bao giờ muốn bỏ rơi bất cứ ai theo cách cậu
đã
bị bỏ rơi và lừa dối.
Bây giờ mẹ cậu trở về, xóa
đi
niềm tin của Jason về bà – rằng bà
đã
rời bỏ cậu mãi mãi.
Ở bên kia bàn, Antinous nâng ly của
hắn
lên. “Vậy rất vui khi gặp ngươi, con trai của Jupiter. Hãy nghe lời mẹ ngươi. Ngươi có rất nhiều điều trách móc các vị thần. Tại sao
không
gia nhập với bọn ta? Ta thu nhận hai nữ hầu này là bạn của ngươi? Chúng ta
sẽ
để dành chúng. Ngươi muốn có mẹ người vẫn còn ở
trên
đời chứ? Chúng ta có thể làm điều đó. Ngươi muốn trở thành
một
vị vua –”
“không.” Đầu óc Jason quay cuồng. “không, ta
không
thuộc về các ngươi.”
Michael Varus nhìn chằm chằm cậu với đôi mắt lạnh. “Ngươi chắc chứ, người bạn pháp quan đồng liêu của ta? Thậm chí nếu ngươi đánh bại những người khổng lồ và Gaia, ngươi
sẽ
trở về nhà giống như Odysseus
đã
làm chứ? Đâu là nhà ngươi bây giờ? Với những Hy Lạp? Với người La Mã?
sẽ
không
ai chấp nhận ngươi. Và, nếu ngươi trở về, ai
nói
với ngươi ngươi
sẽ
không
tìm thấy những đống đổ nát như thế này?”
Jason nhìn lướt qua sân trong cung điện.
không
có những ban công và cột chống hão huyền, chẳng có gì ngoài
một
đống gạch vụn
trên
một
đỉnh đồi cằn cỗi. Chỉ cái vòi phun nước có vẻ
thật, phun cát lên như
một
sự
nhắc nhở quyền năng vô hạn của Gaia.
“Ngươi
đã
là
một
sĩ quan quân đoàn,” cậu
nói
với Varus. “một
người lãnh đạo của Rome.”
“Ngươi cũng vậy,” Varus
nói. “Lòng trung thành thay đổi.”
“Ngươi nghĩ ta thuộc về đám đông này?” Jason hỏi. “một
đám người chết thua cuộc đợi
một
sự
bố thí miễn phí từ Gaia, rêи ɾỉ rằng thế giới nợ bọn chúng thứ gì đó?”
Quanh sân, những con ma và ma cà rồng giơ chân lên và lôi vũ khí ra.
“Coi chừng!” Piper hét vào đám đông. “Mỗi
một
người trong cung điện này là kẻ thù của các ngươi. Từng người
sẽ
đâm vào lưng ngươi với cơ hội đầu tiên!”
Vài tuần qua, giọng
nói
mê hoặc của Piper
đã
trở nên rất mạnh.
cô
nói
sự
thật, và đám đông tin
cô. Chúng lần lượt nhìn sang bên cạnh, tay siết chặt chuôi kiếm.
Mẹ của Jason bước về phía cậu. “Con
yêu, hãy biết điều. Từ bỏ cuộc tìm kiếm của con. Tàu Argo II của con
không
thể nào
đi
đến Athens được. Thậm chí nếu nó đến được, còn có rắc rối với Athena Parthenos.”
một
cơn rùng mình lướt qua cậu. “Ý mẹ là gì?”
“Đừng giả vờ
không
biết, con
yêu. Gaia biết bạn con Reyna cùng Nico con trai của Hades và thần rừng Hedge. Để gϊếŧ chúng, Mẹ Đất
đã
gửi đến đứa con nguy hiểm nhất của bà – người thợ săn chưa bao giờ nghỉ ngơi. Nhưng con
không
phải chết.”
Những con ma cà rồng và ma lại gần – hai trăm trong bọn chúng đối mặt với Jason trong trạng thái đề phòng, như thế cậu chuẩn bị dẫn dắt chúng vào
một
bài quốc ca.
Kẻ
đi
săn
không
bao giờ nghỉ ngơi.
Jason
không
biết đó là ai, nhưng cậu phải cảnh báo Reyna và Nico.
Điều này có nghĩa là cậu phải sống sót rời khỏi đây.
Cậu nhìn Annabeth và Piper. Cả hai đứng lên sẵn sàng, chờ ám hiệu của cậu.
Cậu ép bản thân mình nhìn vào mắt mẹ cậu. Bà trông giống như người phụ nữ
đã
bỏ rơi cậu ở khu rừng Sonoma mười bốn năm trước. Nhưng Jason
không
còn là
một
đứa trẻ tập
đi
nữa. Cậu là
một
cựu chiến binh,
một
á thần người đối mặt với cái chết
không
biết bao nhiêu lần.
Và những gì cậu thấy
không
phải là mẹ cậu – ít nhất,
không
phải những gì mẹ cậu nên là – quan tâm,
yêu
thương, bảo vệ quên mình.
Môt dư ảnh, Annabeth
đã
gọi bà như thế.
Michael Varus
đã
nói
với câu những linh hồn ở đây được duy trì bằng mong muốn mãnh liệt nhất của chúng. Linh hồn của Beryl Grace thực tỏa sáng với
sự
cần thiết. Đôi mắt bà đòi hỏi
sự
chú ý của Jason. Đôi tay bà vươn ra, tuyệt vọng chiếm hữu cậu.
“Mẹ muốn gì?” Cậu hỏi. “Điều gì
đã
đưa mẹ đến đây?”
“Ta muốn sống!” bà khóc. “Tuổi trẻ! Sắc đẹp! Cha của con
đã
có thể biến ta thành bất tử. Ông ta có thể mang ta lên Olympus, nhưng ông ta
đã
bỏ rơi ta. Con có thể làm mọi việc đúng đắn trở lại, Jason. Con là chiến binh đáng tự hào của ta!”
Hương chanh
trên
người bà trở nên cay xè, như thể bà
đang
bắt đầu bốc cháy.
Jason nhớ điều gì đó Thalia
đã
nói
với cậu. Mẹ của họ
đã
ngày càng trở nên bất ổn, đến khi nỗi tuyệt vọng của bà làm bà phát điên. Bà
đã
chết trong
một
tai nạn ô tô, kết quả của việc bà lái xe trong khi say xỉn.
Rượu vang trong dạ dày cậu khuấy động. Cậu quyết định rằng nếu cậu sống sót qua ngày này cậu
sẽkhông
bao giờ uống đồ uống có cồn
một
lần nữa.
“Ngươi là
một
kẻ điên,” cậu quyết định, từ đó đến với cậu từ những bài học của cậu ở Trại Jupiter rất lâu trước đây. “một
linh hồn mất trí. Đó là những gì ngươi còn lại.”
“Ta là tất cả những gì còn lại,” Beryl Grace đồng ý. Hình ảnh bà lập lòe qua
một
quang phổ màu sắc. “Ôm ta, con trai. Ta là tất cả những gì con còn lại.”
Kí ức về Gió Nam
nói
trong đầu cậu: Ngươi
không
thể lựa chọn nguồn gốc. Nhưng ngươi có thể chọn
sựkế thừa của mình.
Jason cảm thấy như mình
đang
được lắp ráp lại, từng lớp
một. Nhịp tim cậu ổn định.
sự
lạnh lẽo rời bỏ bộ xương cậu. Da cậu ấm lên dưới ánh nắng buổi chiều.
“không,” cậu sầu thảm. Cậu liếc Annabeth và Piper. “Lòng trung thành của ta chưa hề thay đổi. Chỉ là gia đình của ta
đã
mở rộng. Ta là đứa con của Hy Lạp và La Mã.” Cậu nhìn lại mẹ cậu lần cuối. “Ta
không
phải là con của ngươi.”
Cậu làm biểu tượng tránh quỷ dữ cổ đại - ba ngón tay đẩy ra từ trái tim – và bóng ma của Beryl Grace biến mất với
một
tiếng rít
nhỏ, giống như
một
tiếng thở dài
nhẹ
nhõm.
Con ma cà rồng Antinous đẩy cái ly của
hắn
qua bên.
hắn
nghiên cứu Json với
một
cái nhìn của
một
sựlười biếng phẫn nộ. “Ồ, vậy,”
hắn
nói, “ta cho là chúng ta
sẽ
gϊếŧ ngươi.”
Mọi hướng quanh Jason, kẻ thù đến gần.
Chú thích
[1] là những linh hồn phụ nữ bị nguyền; nhăn nheo với đôi cánh như cánh dơi, móng vuốt bằng đồng và đôi mắt sáng đỏ; con
gái
của Nyx (bóng đêm).