PIPER BIẾT NỖI SỢ HÃI, NHƯNG LẦN NÀY KHÁC HẲN.
Những đợt sóng kinh hoàng đâm sầm vào
cô. Những khớp xương của
cô
biến thành thạch đông lạnh. Trái tim
cô
từ chối đập.
Những ký ức tồi tệ nhất của
cô
đổ xô vào tâm trí
cô
– cha
cô
bị treo lên và đánh đập
trên
núi Diablo; Percy và Jason đánh nhau đến chết ở Kansas; ba người bọn họ bị chết đuối trong hang thờ nữ thần sông ở Rome; bản thân
cô
đứng trơ trọi chống lại Khione và các Boread. Điều tồi tệ nhất,
cô
hồi tưởng lại cuộc
nói
chuyện với mẹ
cô
sắp sảy đến.
Đờ người ra,
cô
nhìn chăm chăm khi tên khổng lồ giơ cái búa tạ của
hắn
lên để đập nát bọn họ. Trong khoảnh khắc cuối cùng,
cô
nhảy qua
một
bên, ôm chặt Annabeth.
Cái búa làm nứt sàn nhà, bắn mảnh đá vào lưng Piper.
Tên khổng lồ cười. “Ồ,
thật
không
công bằng!”
hắn
nhấc cái búa tạ của mình lên lần nữa.
“Annabeth, tỉnh dậy!” Piper giúp
cô
đứng dậy.
cô
kéo Annabeth về phía cuối căn phòng, nhưng Annabeth di chuyển chậm chạp như sên, đôi mắt
cô
mở to đờ đẫn.
Piper hiểu tại sao. Đền thờ
đang
phóng đại những nỗi sợ cá nhân của họ. Piper
đã
gặp vài điều tồi tệ, nhưng nó chẳng là gì khi so sánh với những điều Annabeth
đã
trải qua. Nếu
cô
có những cảnh hồi tưởng về Tartarus, bị phóng đại lên và hợp nhất với tất cả những ký ức tồi tệ khác của
cô, tâm trí
cô
sẽ
khôngthể đương đầu.
cô
có thể mất trí theo đúng nghĩa đen.
“Em ở đây,” Piper hứa, lấp đầy giọng mình với
sự
bảo đảm. “Chúng ta
sẽ
ra khỏi đây.”
Tên khổng lồ cười. “một
đứa con của Aphrodite chỉ huy
một
đứa con của Athena! Giờ
thì
ta
đã
thấy mọi thứ. Ngươi
sẽ
đánh bại ta như thế nào,
cô
gái? Với những mẹo trang điểm và thời trang à?”
Vài tháng trước lời nhận xét đó có lẽ làm
cô
cảm thấy xúc phạm, nhưng Piper
đã
vượt qua điều đó. Tên khổng lồ ì ạch tiến về phía họ. May mắn,
hắn
ta chậm chạp và mang theo
một
cái búa nặng.
“Annabeth, hãy tin em,” Piper
nói.
“một
–
một
kế hoạch,”
cô
lắp bắp. “Chị
đi
về bên trái. Em
đi
về bên phải. Nếu chúng ta –”
“Annabeth,
không
có kết hoạch.”
“G-gì cơ?”
“không
có kế hoạch. Chỉ cần theo em!”
Tên khổng lồ vung búa lên, nhưng họ dễ dàng tránh nó. Piper nhảy về phía trước và chém thanh kiếm của mình vào phía sau đầu gối của tên khổng lồ. Khi tên khổng lồ gầm rống trong cơn giận dữ, Piper kéo Annabeth vào đường hầm gần nhất. Ngay lập tức họ hoàn toàn bị nhấn chìm trong bóng tối.
“Ngu ngốc!” tên khổng lồ gầm rống đâu đó phía sau họ. “Đường đó sai rồi!”
“Cứ di chuyển.” Piper giữ chặt tay Annabeth. “Ổn thôi. Tiến lên.”
cô
không
thể thấy bất cứ thứ gì. Thậm chí ánh sáng yếu ớt
trên
thanh kiếm của
cô
đã
tắt ngúm rồi. Dù sao
cô
cũng tiến về phía trước, tin tưởng vào trực giác của mình. Từ tiếng dội lại của những bước chân của họ,
không
gian xung quanh họ hẳn phải là
một
cái động rộng mênh mông, nhưng
cô
không
thể chắc chắn.
cô
đơn giản
đi
theo hướng làm cho nỗi sợ trong
cô
rõ
nét nhất.
“Piper, nó giống như Nhà của Màn đêm,” Annabeth
nói. “Chúng ta nên nhắm mắt lại.”
“không!” Piper đáp. “Mở chúng ra. Chúng ta
không
thể cố gắng trốn tránh.”
Tiếng của tên khổng lồ đến từ đâu đó trước họ. “Bị lạc vĩnh viễn. Bị nuốt bởi bóng tối.”
Annabeth đông cứng, buộc Piper cũng dừng lại.
“Tại sao chúng ta đâm đầu vào?” Annabeth hỏi. “Chúng ta bị lạc. Chúng ta
đã
làm những gì
hắn
muốn chúng ta làm! Chúng ta nên chờ đợi cơ hội,
nói
chuyện với kẻ thù, tìm ra
một
kế hoạch. Điều đó luôn luôn có hiệu quả!”
“Annabeth, em chưa bao giờ lờ
đi
những lời khuyên của chị.” Piper giữ giọng mình
nhẹ
nhàng. “Nhưng lần này em phải làm thế. Chúng ta
không
thể chiến thắng nơi này với lý trí. Chị
không
thể suy nghĩ theo cách của chị mà
không
cần đến cảm xúc.”
Tiếng cười của tên khổng lồ vang vọng như
một
khối thuốc súng phát nổ. “thật
đáng thất vọng, Annabeth Chase! Ta là Mimas, được sinh ra để gϊếŧ chết Hephaestus. Ta là kẻ phá vỡ những kế hoạch, kẻ phá hủy những máy móc hoạt động trơn tru.
không
gì có thể hoạt động chính xác với
sự
hiện
diện của ta. Bản đồ
không
đọc được. Thiết bị vỡ nát. Dữ liệu bị mất. Những đầu óc trí tuệ nhất biến thành hồ bột!”
“Ta – ta
đã
từng đối mặt với thứ còn tệ hơn ngươi!” Annabeth kêu lên.
“Ồ, ta biết!” Tên khổng lồ giờ nghe có vẻ gần hơn. “Ngươi
không
sợ à?”
“không
bao giờ!”
“Đương nhiên bọn ta sợ,” Piper sửa lại. “Kinh hãi!”
không
khí di chuyển. Piper đẩy Annabeth qua
một
bên vừa kịp lúc.
ẦM!
Đột nhiên họ trở lại trong căn phòng hình tròn, ánh sáng mờ mờ giờ gần như làm họ lóa mắt. Tên
không
lồ đứng gần đó, cố gắng giật cái búa của
hắn
ra khỏi nền nhà nơi
hắn
đã
nện xuống. Piper nhào tới và đâm lưỡi kiếm của
cô
vào đùi tên khổng lồ.
“AROOO!” Mimas thả cái búa xuống và cong lưng xuống.
Piper và Annabeth bò ra sau bức tượng Ares bị xích, nơi mà vẫn đập với
một
nhịp tim kim loại: thùm, thùm, thùm.
Tên khổng lồ Mimas quay về phía họ. Vết thương
trên
chân
hắn
đã
khép lại.
“Ngươi
không
thể đánh bại ta,”
hắn
gầm lên. “Trong cuộc chiến cuối cùng, cần hai vị thần để hạ gục ta. Ta sinh ra để tiêu diệt Hephaestus, và
sẽ
hoàn thành nếu Ares cũng
không
tập trung vào ta! Ngươi cứ nên đờ đẫn trong nỗi sợ hãi. Cái chết của ngươi
sẽ
nhanh hơn.”
Những ngày trước, khi
cô
đối mặt với Khione
trên
Argo II, Piper
đã
bắt đầu
nói
chuyện mà
không
suy nghĩ, cứ theo trái tim
cô
mặc kệ đầu óc
cô
nói
gì. Bây giờ
cô
làm điều tương tự.
cô
di chuyển tới trước bức tượng và đối mặt với tên khổng lồ, mặc dù phần lý trí của
cô
kêu gào, CHẠY
đi, ĐỒ NGU NGỐC NHÀ NGƯỜI!
“Đền thờ này,”
cô
lên tiếng. “Những người Sparta
không
xích Ares lại bởi vì họ muốn linh hồn của ông ở lại thành phố của họ.”
“Ngươi nghĩ là
không
à?” Mắt tên khổng lồ lóe lên tia thích thú.
hắn
đặt hai tay
trên
cái búa tạ của mình và kéo nó khỏi sàn.
“Đây là đền thờ của hai người
anh
em của ta, Deimos và Phobos.” Giọng Piper run run, nhưng
cô
khôngcố che giấu nó. “Những người Sparta đến đây để chuẩn bị cho trận chiến, để đối mặt với những nổi sợ của họ. Ares bị xích để nhắc nhở họ rằng chiến tranh có hậu quả. Quyền năng của ông – những linh hồn của trận chiến, các makhai –
không
bao giờ được giải thoát trừ khi ngươi hiểu chúng khủng khϊếp như thế nào, trừ khi ngươi cảm nhận được sợ hãi.”
“Mimas cười. “một
đứ con của nữ thần tình
yêu
giảng giải cho ta về chiến tranh. Ngươi biết gì về các makhai?”
“Chúng ta
sẽ
thấy.” Piper chạy đến chỗ tên khổng lồ, làm
hắn
mất thăng bằng. Khi thấy lưỡi kiếm lởm chởm của
cô
lao tới
hắn, đôi mắt
hắn
mở to và
hắn
ngã về phía sau, đập đầu vào tường.
một
vết nứt lởm chởm ngoằn ngoèo
trên
những tảng đá. Bụi tuôn xuống từ
trên
trần nhà.
“Piper, nơi này
không
kiên cố!” Annabeth cảnh báo. “Nếu chúng ta
không
rời
đi
–”
“Đừng nghĩ về việc trốn thoát!” Piper chạy về phía sợi dây của họ, thứ đu đưa
trên
trần nhà.
cô
nhảy lên cao hết sức và cắt nó
đi.
“Piper, em mất trí à?”
Có lẽ,
cô
nghĩ. Nhưng Piper biết đây là cách duy nhất để sống sót.
cô
phải chống lại lý trí, thay vào đó là
đi
theo xúc cảm, giữ tên khổng lồ tiếp tục mất thăng bằng.
“Đau quá!” Mimas chà xát đầu mình. “Ngươi biết
rõ
ngươi
không
thể gϊếŧ ta nếu
không
có
sự
giúp đỡ của
một
vị thần và Ares lại
không
ở đây! Lần tiếp theo ta đối mặt với tên ngu ngốc ồn ào đó, ta
sẽnghiền nát
hắn. Ta
sẽ
không
phải chiến đấu với
hắn
ở nơi đầu tiên nếu tên Damasen ngu xuẩn hèn nhát đó hoàn thành công việc của
hắn
–”
Annabeth phát ra
một
tiếng kêu ở cổ. “không
được xúc phạm Damasen!”
cô
chạy tới chỗ Mimas, kẻ chỉ vừa kịp đỡ được lưỡi kiếm drakon của
cô
bằng tay cầm của cái búa tạ.
hắn
cố gắng tóm lấy Annabeth, và Piper đột ngột nhào tới, chém lưỡi kiếm của
cô
lên mặt của tên khổng lồ.
“GAHHH!” Mimas lảo đảo.
một
chùm tóc bím bị cắt rời rơi xuống nền nhà cùng với thứ gì đó khác –
một
thứ lớn giống như thịt nằm
trên
một
vũng máu thần thánh vàng.
“Tai của ta!” Mimas khóc thét lên. Trước khi
hắn
có thể trấn tĩnh lại, Piper tóm lấy cánh tay Annabeth và họ cùng nhau nhảy vào cánh cửa thứ hai.
“Ta
sẽ
làm sụp căn phòng này!” tên khổng lồ kêu ầm ầm. “Mẹ Đất
sẽ
cứu ta, nhưng các ngươi
sẽ
bị nghiền nát!”
Nền nhà rung lắc.
âm
thanh của đá vỡ vang vọng khắp nơi quanh họ.
“Piper, ngừng lại,” Annabeth van nài. “Làm sao – làm sao em giải quyết được thứ này? Nỗi sợ hãi,
sựgiận dữ -”
“Đừng cố kiểm soát nó. Đó là những điều về ngôi đền thờ. Chị phải chấp nhận nỗi sợ hãi, thích nghi với nó, cưỡi lên nó như thác ghềnh
trên
một
dòng sông.”
“Làm sao em biết điều đó?”
“Em
không
biết. Em chỉ cảm nhận nó.”
Đâu đó gần bên,
một
bức tường đổ sụp xuống với
một
âm
thanh nghe như tiếng pháo nổ.
“Em
đã
cắt sợi dây,” Annbeth
nói. “Chúng ta
sẽ
chết ở dưới đây!”
Piper ôm lấy khuôn mặt bạn mình.
cô
kéo Annabeth về phía trước đến khi trán họ chạm nhau. Qua những đầu ngón tay của mình,
cô
có thể cảm nhận nhịp đập nhanh của Annabeth. “không
thể tranh luận với nỗi sợ hãi. Cũng
không
thể ghét bỏ nó. Chúng giống như tình
yêu. Chúng gần như đồng nhất cảm xúc. Đó là lý do tại sao Ares và Aphrodite thích nhau. Hai đứa con sinh đôi của họ - Sợ Hãi và Kinh Hoàng – được sinh ra từ cả chiến tranh và tình
yêu.”
“Nhưng chị
không… điều này
thật
vô lý.”
“không,” Piper đồng ý. “Đừng suy nghĩ về nó nữa. Chỉ cần cảm nhận.”
“Chị ghét điều đó.”
“Em biết. Chị
không
thể lên kế hoạch cho cảm xúc. Giống như với Percy, và tương lai của chị - chị
khôngthể kiểm soát từng
sự
kiện ngẫu nhiên. Chị phải chấp nhận điều đó. Để nó làm chị sợ. Dù sao hãy tin rằng
sẽ
ổn thôi.”
Annabeth lắc đầu. “Chị
không
biết liệu chị có thể.”
“Vậy
thì
ngay bây giờ hãy tâm trung vào việc báo thù cho Damasen. Báo thù cho Bob.”
một
khoảnh khắc im lặng. “Giờ chị ổn rồi.”
“Tuyệt, bởi vì em cần
sự
giúp đỡ của chị. Chúng ta
sẽ
cùng nhau chạy đến đó.”
“Sau đó
thì
sao?”
“Em biết đâu.”
“Thánh thần ơi, chị ghét việc em chỉ huy.”
Piper cười, điều này làm
cô
ngạc nhiên. Sợ hãi và tình
yêu
thực
sự
có quan hệ. Tại khoảnh khắc đó
côbám víu lấy tình
yêu
cô
dành cho bạn mình. “Tiến lên!”
Họ
không
chạy theo hướng cụ thể nào và thấy chính mình trở lại miếu thờ, ngay phía sau tên khổng lồ Mimas. Mỗi người bọn họ chém vào
một
cẳng chân của
hắn
và làm
hắn
quỳ xuống.
Tên khổng lồ tru lên. Nhiều tảng đá hơn đổ sụp xuống từ
trên
trần nhà.
“Những kẻ phàm trần yếu ớt!” Mimas cố gắng đứng dậy. “không
có kế hoạch nào của các ngươi có thể đánh bại ta!”
“Tốt đấy,” Piper
nói. “Bởi vì ta
không
có
một
kế hoạch.”
cô
chạy về phía bức tượng của Ares. “Annabeth, hãy giữ người bạn của chúng ta bận rộn!”
“Ồ,
hắn
ta
đang
bận rộn!”
“GAHHHH!”
Piper nhìn chằm chằm vào gương mặt đồng hung dữ của vị thần chiến tranh. Bức tượng gõ đều đều với
một
nhịp tiếng kim loại
nhẹ.
Những linh hồn của chiến tranh,
cô
nghĩ. Chúng ở bên trong,
đang
chờ để được giải thoát.
Nhưng chúng
không
để
cô
giải thoát –
không
cho đến khi
cô
chứng minh bản thân.
Căn phòng lại rung lắc. Thêm nhiều vết nứt xuất
hiện
trên
những bức tường. Piper lướt qua những tảng đá tạc ở
trên
cánh cửa: hai khuôn mặt sinh đôi cau có của Sợ Hãi và Hoảng Loạn.
“Những người
anh
em của tôi,” Piper
nói, “những người con trai của Aphrodite… Tôi mang đến cho các người
một
vật hiến tế.”
cô
đặt cái sừng sung túc của mình dưới chân Ares. Cái sừng ma thuật trở nên rất hòa hợp với cảm xúc của
cô
nó có thể phóng đại cơn giận, tình
yêu
hay
sự
đau khổ của
cô
và phun ra
sự
hào phóng phù hợp.
cô
hy vọng điều đó
sẽ
hấp dẫn các vị thần của nỗi sợ hãi. Hoặc có lẽ họ
sẽ
đánh giá cao trái cây và rau củ tươi cho chế độ ăn kiêng của mình.
“Mình rất sợ hãi,”
cô
thú nhận. “Mình ghét làm việc này. Nhưng mình chấp nhận nó nếu cần thiết.”
cô
vung lưỡi kiếm của mình lên và cắt đầu của bức tượng đồng xuống.
“không!” Mimas hét lên.
Ngọn lửa gầm lên từ cái cổ bị cắt của bức tượng. Chúng xoáy quanh Piper, lấp đầy căn phòng với
mộtcơn bão lửa của cảm xúc: căm ghét, khát máu và hoảng loạn, nhưng cũng có tình
yêu
– bởi vì
không
ai có thể đối mặt với trận chiến mà
không
quan tâm thứ gì đó: đồng chí, gia đình, nhà.
Piper dang hai cánh tay ra và các makhai biến
cô
thành trung tâm của cơn gió lốc.
Bọn ta
sẽ
đáp trả lời kêu gọi của ngươi, chúng
thì
thầm trong đầu
cô. Chỉ
một
lần duy nhất, khi ngươi cần bọn ta, phá hoại, tàn phá và tàn sát
sẽ
trả lời. Bọn ta
sẽ
hoàn thành phương thuốc của ngươi.
Ngọn lửa biến mất cùng với cái sừng sung túc, và bức tượng bị xích của Ares sụp đổ thành bụi.
“Đứa con
gái
ngu ngốc!” Mimas tấn công
cô, Annabeth dưới chân
hắn. “Các makhai
đã
bỏ rơi ngươi!”
“Hoặc có lẽ chúng
đã
bỏ rơi ngươi,” Piper đáp.
Mimas giơ cái búa của mình lên, nhưng
hắn
quên mất Annabeth.
cô
đâm mạnh vào bắp đùi
hắn
và tên khổng lồ lảo đảo về phía trước, mất thăng bằng. Piper bước
đi
bình tĩnh và đâm vào bụng
hắn.
Mimas đâm vào khuôn mặt đầu tiên ở cánh cửa gần nhất.
hắn
chỉ quay lại khi cái mặt đá của Hoảng Loạn nứt ra khỏi bức tường phía
trên
hắn
và đổ xuống với
một
nụ hôn
một
tấn.
Tiếng kêu của tên khổng lồ bị cắt ngắn. Cơ thể
hắn
vẫn còn đó. Sau đó
hắn
tan biến thành
một
đống tro sáu mét.
Annabeth nhìn chằm chằm Piper. “Điều gì vừa xảy ra?”
“Em
không
chắc.”
“Piper, em
thật
đáng ngạc nhiên, nhưng những linh hồn lửa em giải phóng đó –”
“Những makhai.”
“Điều đó
sẽ
giúp chúng ta tìm ra phương thuốc chúng ta
đang
tìm như thế nào?”
“Em
không
biết. Chúng
nói
em có thể triệu hồi chúng khi thời gian đến. Có lẽ Artemis và Apollo có thể giải thích –”
một
phần của bức tường vỡ ra như sông băng.
Annabeth sẩy chân và suýt trượt lên cái tai bị cắt của tên khổng lồ. “Chúng ta cần ra khỏi đây.”
“Em
đang
làm,” Piper
nói.
“Và, ừm, chị nghĩ cái tai này
sẽ
là chiến lợi phẩm chiến tranh của em.”
“Kinh tởm.”
“sẽ
là
một
cái khiên dễ thương.”
“Im miệng, Chase.” Piper nhìn chằm chằm vào cánh cửa thứ hai, nơi mà vẫn có gương mặt của Sợ Hãi ở
trên. “Cảm ơn, người
anh
em, vì giúp đỡ tiêu diệt tên khổng lồ. Tôi cần thêm
một
đặc ân để thoát ra. Và, xin hãy tin tôi, tôi thực
sự
hoảng sợ. Tôi đề nghị ông điều này, ừm,
một
cái tai dễ thương như
mộtvật hiến tế.”
Cái mặt đá
không
trả lời.
một
mảng tường nữa tróc ra. Những vết nứt hình sao xuất
hiện
trên
trần nhà.
Piper tóm lấy tay Annabeth. “Chúng ta
sẽ
đi
qua cánh cửa đó. Nếu nó hoạt động, chúng ta có thể thấy mình trở lại mặt đất.”
“Và nếu nó
không?”
Piper nhìn lên gương mặt của Sợ Hãi. “Cùng khám phá nào.”
Căn phòng sụp đổ quanh họ khi họ nhảy vào bóng tối.