Chương 10: Leo 2

“GỌI

sự

THÔNG MINH TRỞ LẠI ĐÂY,” Percy

nói, “chọn máy điều hòa nhiệt độ.”

Cậu và Leo chỉ vừa khám xét bảo tàng. Giờ họ

đang

ngồi

trên

một

cái cầu bắc qua sông Kladeos, chân của họ đong đưa

trên

mặt nước khi họ chờ Frank và Hazel để kết thúc việc trinh sát đống tàn tích.

Bên trái họ, thung lũng Olympic lung linh dưới cái nóng buổi chiều. Bên phải họ, du khách bị nhồi nhét

trên

những chiếc xe buýt du lịch. Điều tốt là Argo II được thả neo ba trăm mét

trên

không, bởi vì họ

sẽkhông

bao giờ tìm được chỗ đậu xe.

Leo ném

một

hòn đá xuống sông. Cậu ước Hazel và Frank

sẽ

trở lại. Cậu cảm thấy vụng về khi lang thang với Percy.

Chỉ là, cậu

không

chắc câu chuyện phiếm nào để

nói

với

một

người vừa mới trở về từ Tartarus. Xem tập mới nhất của Doctor Who à? Ồ, đúng. Cậu

đang

lê bước qua Cái Hố Vĩnh Viễn Chết Tiệt.

Trước đây, Percy

đã

đủ đáng sợ – triệu hồi những cơn bão, chiến đấu với những tư tế, gϊếŧ những người khổng lồ ở Colosseum…

Giờ… ồ, sau những điều xảy ra ở Tartarus, dường như Percy

đã

tốt nghiệp

sự-tuyệt-vời ở

một

trình độ hoàn toàn khác.

Thậm chí Leo gặp rắc rối với việc nghĩ cậu như

một

phần của cùng

một

trại. Hai người bọn họ chưa bao giờ ở Trại Con Lai cùng lúc. Chuỗi hạt da của Percy có bốn hạt cho bốn mùa hè hoàn tất. Chuỗi hạt da của Leo có chính xác

không.

Điểm chung duy nhất họ có là Calypso, và mỗi lần Leo nghĩ về điều đó cậu muốn đấm vào mặt Percy.

Leo cứ suy nghĩ cậu nên làm

rõ, chỉ để xóa

đi

bầu

không

khí, nhưng thời gian dường như chẳng bao giờ đúng lúc. Và, bởi vì thời gian trôi qua, chủ đề đó trở nên càng ngày càng khó để mở lời.

“Gì?” Percy hỏi.

Leo cựa quậy. “Gì, gì?”

“Cậu

đang

nhìn chằm chằm tớ, như thể, giận dữ.”

“Tớ có à?” Leo cố gắng tập trung cho

một

câu chuyện cười, hoặc ít nhất

một

nụ cười, nhưng cậu

khôngthể. “Ừm, xin lỗi.”

Percy nhìn chằm chằm con sông. “Tớ cho là chúng ta cần

nói

chuyện.” Cậu mở bàn tay ra và hòn đá Leo

đã

ném vào dòng sông, nằm ngay trong lòng bàn tay của Percy.

Ồ, Leo nghĩ, giờ chúng ta

đang

gây ấn tượng à?

Cậu xem xét việc bắn

một

cột lửa vào cái xe buýt du lịch gần nhất và thổi bay thùng xăng, nhưng cậu quyết định đó có lẽ là

một

trò gây ấn tượng

nhỏ. “Có lẽ chúng ta nên

nói

chuyện. Nhưng

không

–”

“Mọi người!” Frank đứng ở phía cuối bãi đỗ xe, vẫy họ qua đó. Cạnh cậu, Hazel cưỡi

trên

con ngựa Arion của mình, người

đã

xuất

hiện

không

báo trước ngay khi họ hạ cánh.

Leo nghĩ,

đã

được cậu Trương cứu.

Cậu và Percy

đi

qua gặp hai người bạn.

“Nơi này rất lớn,” Frank báo cáo. “Đống tàn tích trải dài từ dòng sông đến chân của ngọn núi bên kia, khoảng nửa ki-lô-mét.”

“Bao xa trong thước đo chuẩn[1]?” Percy hỏi.

Frank nhướng mày. “Đó là đơn vị chuẩn ở Canada và phần còn lại của thế giới. Chỉ những người Mỹ các cậu -”

“Khoảng năm hoặc sáu sân bóng,” Hazel

đang

cho Arion ăn

một

miếng vàng, can thiệp.

Percy dang hai tay ra. “Đó là tất cả điều cậu cần

nói.”

“Dù sao,” Frank tiếp tục, “tớ

không

thấy bất cứ điều gì khả nghi

trên

đầu.”

“Em cũng

không,” Hazel

nói. “Arion

đã

đưa em

đi

hết

một

vòng. Rất nhiều khách du lịch, nhưng

khôngcó nữ thần điên cuồng.”

Con ngựa hý vang và hất hất cái đầu, cái cổ cơ bắp của nó lượn sóng với bộ lông màu kẹo đường.

“anh

bạn, con ngựa của em có thể nguyền rủa.” Percy lắc đầu. “Cậu ta

không

nghĩ nhiều về Olympia.”

Chỉ lần này, Leo đồng ý với con ngựa. Cậu

không

thích ý tưởng bước

đi

nặng nề qua những cánh đồng đổ nát dưới ánh mặt trời chói chang, xô đẩy giữa đám du khách đầy mồ hôi trong khi tìm kiếm

một

nữ thần chiến thắng bị chia cắt tính cách. Ngoài ra, Frank

đã

bay qua toàn bộ thung lũng với hình dáng của

một

con đại bàng. Nếu đôi mắt tinh tường của cậu

không

thấy bất cứ điều gì, cõ lẽ

không

có gì để xem xét.

Mặt khác, những túi thắt lưng dụng cụ của Leo chưa đầy những thứ đồ chơi nguy hiểm. Cậu

sẽ

ghét phải trở về mà

không

làm nổ bất cứ thứ gì.

“Vậy chúng ta cứ mò mẫm ở đây với nhau,” cậu

nói, “và để rắc rối tìm đến chúng ta. Trước đây nó luôn hiệu quả.”

Họ mò mẫm

một

lát, tránh những nhóm du lịch và cúi đầu xuống né tránh

một

nhóm người tiếp theo.

không

phải với lần đầu tiên, Leo bị ấn tượng bởi Hy Lạp giống quê nhà Texas của cậu như thế nào – những ngọn đồi thấp, những cây bụi, tiếng vo ve của ve sầu và cái nóng mùa hè ngột ngạt. Đổi những cây cột cổ và những đền thờ đổ nát cho những đàn bò và dây kẽm gai, và Leo

sẽ

cảm thấy đúng như ở nhà.

Frank tìm được

một

cuốn sách du lịch

nhỏ

(nghiêm túc, cậu ta

sẽ

đọc về các nguyên liệu trong

một

nồi súp) và tường thuật lại cho họ cái gì là cái gì.

“Đây là Propylon.” Cậu chỉ về phía trước

một

con đường đá sỏi với những cái cột đổ nát xếp thành hàng. “một

trong những cổng chính vào thung lũng Olympic.”

“Gạch vụn!” Leo

nói.

“Và đằng kia –” Frank chỉ về

một

cái móng vuông vức trông như

một

cái hiên cho

một

quán ăn Mê-xi-cô– “là Đền thờ của Hera,

một

trong những cấu trúc cổ xưa nhất ở đây.”

“Nhiều gạch vụn hơn nữa!” Leo

nói.

“Và cái chỗ trông như bục dàn nhạc – đó là Philipeon, tưởng nhớ Philip của Macedonia.”

“Thậm chí còn nhiều gạch vụn hơn! Gạch vụn hạng nhất!”

Hazel, người vẫn

đang

cưỡi Arion, đá vào cánh tay Leo. “không

có bất cứ thứ gì làm

anh

ấn tượng à?”

Leo nhìn lên. Mái tóc xoăn màu nâu-vàng và đôi mắt vàng của



rất hợp với cái mũ sắt và thanh kiếm



có lẽ được tạo nên từ vàng Imperial. Leo nghi ngờ Hazel

sẽ

xem đó như

một

lời khen, nhưng, tiến xa như con người

đã

làm được, Hazel là người khéo léo hạng nhất.

Leo nhớ chuyến

đi

cùng nhau của họ qua Nhà của Hades. Hazel

đã

dẫn cậu

đi

qua mê cung ảo giác sởn gai ốc đó.



đã

làm cho mụ phù thủy Pasiphaë biến mất qua

một

cái lỗ tưởng tượng

trên

sàn.



đãđánh nhau với tên khổng lồ Clytius trong khi Leo bị nghẹt thở trong những đám mây đen kịt của tên khổng lồ.



đã

cắt sợi xích

trên

Cửa Tử. Trong khi đó Leo

đã

làm được… ồ, hoàn toàn chẳng có gì.

Cậu

không

mê đắm Hazel nữa. Trái tim cậu giờ đây

đang

ở rất xa

trên

đảo Ogygia. Hazel Levesque vẫn làm cậu ấn tượng – thậm chí khi



không

ngồi

trên

một

con ngựa bất tử siêu nhanh kẻ cứng đầu như

một

thủy thủ.

Cậu

không

nói

bất cứ điều gì, nhưng Hazel có lẽ đọc được suy nghĩ của cậu.



nhìn

đi, bối rối.



ràng

thật

may mắn, Frank tiếp tục việc hướng dẫn du khách của mình. “Và

trên

đó… ồ.” Cậu liếc nhìn Percy. “Ừm, cái chỗ lõm hình bán nguyệt

trên

đồi, với những hốc tường… đó là

một

đền thờ nữ thần, được xây dựng từ thời La Mã.”

Mặt Percy chuyển sang màu nước chanh cam có ga. “Đây là

một

ý kiến: đừng lên đó.”

Leo

đã

nghe tất cả về những kinh nghiệm suýt chết ở đền thờ nữ thần ở La Mã với Jason và Piper. “Tớ thích ý tưởng đó.”

Họ tiếp tục di chuyển.

Thỉnh thoảng, bàn tay Leo chạm vào cái thắt lưng dụng cụ của mình. Từ khi Kerkopes ăn trộm nó ở Bologna, cậu sợ cậu có thể lại bị đánh cắp-thắt lưng, mặc dù cậu nghi ngờ có con quái vật nào có thể giỏi trộm cắp như hai tên người lùn đó. Cậu tự hỏi hai con khỉ

nhỏ

khó chịu đó

sẽ

như thế nào ở New York. Cậu hy vọng chúng vẫn vui vẻ quấy rầy những người La Mã, ăn trộm những cái khóa kéo tỏa sáng và làm quần của những binh lính tuột xuống.

“Đây là Pelopion,” Frank

nói, chì về

một

đống đá lôi cuốn khác.

“Thôi nào, Trương,” Leo

nói. “Pelopion thậm chí

không

phải

một

từ. Nó là gì –

một

chỗ thiêng cho rơi tõm[2] à?”

Frank trông có vẻ bị xúc phạm. “Nó là khu mai táng của Pelops. Toàn bộ phần này của Hy Lạp, Peloponnese, được đặt theo tên ông ấy.”

Leo cố

không

ném

một

trái lựu đạn vào mặt Frank. “Tớ cho là tớ nên biết ai là Pelops?”

“Ông ấy là

một

hoàng tử, giành được vợ trong

một

cuộc đua xe ngựa. Ông được cho là khởi nguồn những cuộc thi đấu Olympic để vinh danh việc đó.”

Hazel khụt khịt. “thật

lãng mạn. ‘Hoàng tử Pelops, ngài có

một

người vợ xinh đẹp.’ ‘Cảm ơn. Ta giành được nàng từ

một

cuộc đua xe ngựa.’”

Leo

không

hiểu những thứ này

sẽ

đang

giúp đỡ họ tìm nữ thần chiến thắng như thế nào.

hiện

tại, chiến thắng duy nhất cậu muốn là chế ngự lại

một

thức uống lạnh cứng và có lẽ ít khoai tây chiên.

Vẫn là… họ càng

đi

xa vào đống tàn tích, cậu càng thấy

không

thoải mái. Cậu vụt trở lại

một

trong những kí ức đầu tiên của cậu – bảo mẫu của cậu Tía Callida, hay còn gọi là Hera, cỗ vũ cậu chọc

mộtcon rắn độc với

một

cây gậy khi cậu chỉ mới bốn tuổi. Nữ thần thần kinh đó

đã

bảo cậu đó là

một

sựhuấn luyện tốt để trở thành

một

anh

hùng, và có lẽ bà

đã

đúng. Những ngày này Leo dành nhiều thời gian loanh quanh đến khi cậu tìm ra rắc rối.

Cậu nhìn lướt qua đám đông du khách, tự hỏi liệu họ đúng là những người phàm hay quái vật cải trang, giống như những bóng ma

đã

đuổi theo họ ở La Mã. Thỉnh thoảng cậu nghĩ cậu thấy

một

gương mặt tương tự - người

anh

họ hách dịch của cậu, Raphael; người giáo viên lớp ba hèn hạ của cậu, ông Borquin; bảo mẫu ngược đãi của cậu, Teresa – tất cả những loại người

đã

đối xử với cậu như thứ bẩn thỉu.

Có lẽ cậu chỉ tưởng tượng ra những khuôn mặt của họ, nhưng nó làm cậu bực mình. Cậu nhớ cách nữ thần Nemesis

đã

xuất

hiện

là Dì Rosa của cậu, người Leo phẫn nộ và muốn báo thù nhất. Cậu tự hỏi liệu Nemesis có quanh quẩn đâu đó quanh đây, xem thử Leo

sẽ

làm gì. Cậu vẫn

không

chắc cậu

đã

trả món nợ của mình với nữ thần đó chưa. Cậu đồ rằng bà ta muốn nhiều đau đớn hơn từ cậu. Có lẽ hôm nay là ngày đó.

Họ dừng lại ở

một

vài bậc thang rộng dẫn đến

một

tòa nhà đổ nát khác – Đền thờ của Zeus, theo Frank.

“Ở bên trong

đã

từng là

một

bức tượng vàng-ngà voi khổng lồ của Zeus,” Frank

nói. “một

trong những kỳ quan của thế giới cổ đại. Có lẽ bởi được làm cùng gã

đã

tạo nên Athena Parthenos.”

“Làm ơn

nói

với tớ chúng ta

không

phải tìm nó,” Percy

nói. “Tớ

đã

có đủ những bức tượng khổng lồ cho

một

chuyến

đi.”

“Đồng ý.” Hazel vỗ

nhẹ

vào sườn Arion, khi con ngựa này tỏ vẻ khó điều khiển.

Leo cũng cảm thấy muốn hý vang và dậm mạnh guốc của cậu. Cậu nóng nực, bối rối và đói. Cậu cảm thấy như họ

đã

chọc vào con rắn độc nhiều hết sức có thể và nó chuẩn bị tấn công lại. Cậu muốn gọi nó là

một

ngày và trở về tàu trước khi điều đó xảy ra.

không

may, khi Frank đề cập đến Đền thờ của Zeus và bức tượng, não của Leo

đã

tạo được

một

liên kết. Chống lại ý kiến tốt hơn của mình, cậu chia sẻ nó.

“Này, Percy,” cậu

nói, “nhớ bức tượng của Nike trong bảo tàng chứ? Thứ mà chỉ còn là những mảnh vụn?”

“Có?”

“không

phải là nó từng đứng ở đây, ở Đền thờ của Zeus? Cứ thoải mái bảo tớ rằng tớ sai. Tớ muốn mình sai.”

Tay Percy bỏ vào túi. Cậu lấy cây bút của cậu ra, Thủy Triều. “Cậu đúng. Vậy nếu Nike ở bất cứ đâu… đây

sẽ



một

chỗ tốt.”

Frank lướt nhìn xung quanh họ. “Tớ

không

thấy bất cứ điều gì?”

“Liệu nếu chúng ta quảng cáo, như, giày Adidas?” Percy tự hỏi. “Điều đó

sẽ

làm Nike đủ phát điên để xuất

hiện

chứ?”

Leo mỉm cười lo lắng. Có lẽ cậu và Percy cùng chia sẻ thứ gì đó khác –

một

khiếu hài hước ngu ngốc. “Đúng, tớ cá là điều đó

sẽ

hoàn toàn chống lại trách nhiệm đỡ đầu của bà ấy. ĐÓ

không

PHẢI LÀ NHỮNG ĐÔI GIÀY CHÍNH THỨC CỦA OLYMPICS! CÁC NGƯƠI

sẽ

CHẾT NGAY BÂY GIỜ!”

Hazel nhướng mày. “Cả hai người đều bất khả thi.”

Phía sau Leo,

một

giọng

nói

ầm ầm làm rung chuyển đống đổ nát. “CÁC NGƯƠI

sẽ

CHẾT NGAY BÂY GIỜ!”

Leo gần như nhảy khỏi cái thắt lưng dụng cụ của mình. Cậu quay lại… và thầm giật mình. Cậu vừa chỉ gọi Adidas, nữ thần của những đôi giày

không

hợp tiêu chuẩn.

Bay thẳng về phía cậu trong

một

cỗ xe vàng, với

một

cây giáo nhắm vào tim cậu, là nữ thần Nike.

Chú thích

[1] Ý Percy hỏi đơn vị dặm (mile) do Frank

nói

đến đơn vị ki-lô-mét.

[2] nguyên văn plopping