Chương 5: hơi H

"A Ha... Ngươi... ngươi buông ra Ân..."Một cổ xa lạ tê dại trải rộng toàn thân, khí huyết dâng lên, Lâm Tiểu Ngọc hai má nhiễm hồng, đầu lưỡi bị động theo nam nhân lưỡi quấn quýt si mê, trong miệng tràn ngập mãnh liệt nam tính hơi thở, nàng bị say đến thần chí không rõ, căn bản vô lực để chống cự.

Bạch Âu Hàn trong đầu chỉ có một ý tưởng là ăn nàng, ăn sạch thân mình kiều mềm trong ngực không còn một thừa để nàng không rời xa hắn nữa.

Hắn đã sống trong tháng ngày tưởng niệm, thật sâu tưởng niệm nhớ nhung nàng.

Nói Bạch Âu Hàn hắn là người vừa có tiền vừa có quyền lực sao không bắt nàng về cột bên người?

Tại vì đó là chưa đến lúc, hắn muốn bản thân trưởng thành và thật thành công để sau này gặp lại sẽ là nơi an toàn mà nàng có thể dựa vào vững chắc.

Thời gian qua là hắn tạo cơ hội cho nàng tự do bay nhảy, nhưng mà khi trở lại đây thì hắn sẽ giữ chặt nàng bên mình, sẽ không bao giờ để nàng rời nửa bước!

Bạch Âu Hàn buông ra nàng môi đỏ, sau trượt qua phấn nộn vành tai ái muội thổi nhiệt khí, tiếng nói khàn khàn nói "Ngươi nói đi, Tiểu Ngọc."

Hắn cúi đầu nhìn nhìn kia trước ngực kia một khối tròn trịa banh thật sự chặt, có thể nghĩ bên trong kiều kiều có bao nhiêu no đủ. Non mịn cổ bị cổ áo nửa che, lộ ra thịt cũng bạch bạch nộn nộn, trong suốt. Tay to trước ngực không chút do dự trượt cởi bỏ nút áo vướng bận.

Lâm Tiểu Ngọc đang mơ màng mềm nhũn dựa vào vách tường, chợt cảm thấy trước ngực một mảnh một mảnh lạnh lẽo, sau đó phản ứng lại đây nàng như vậy cực kỳ không ổn, nàng vươn một đôi mềm mại không có xương tay nhỏ, chống đẩy Bạch Âu Hàn rắn chắc ngực, sưng đỏ cái miệng nhỏ lẩm bẩm “Không cần... "

Cúc áo rốt cuộc giải khai, Bạch Âu Hàn không màng nàng giãy giụa mà hắn từ nàng thon dài cổ một tấc tấc hôn đến bộ ngực dưới, xương quai xanh dưới địa phương.

Trước ngực mẫn cảm bị Bạch Âu Hàn tàn nhẫn gặm liếʍ mυ"ŧ làm nàng tê dại thành một bãi thủy. Mỗi địa phương môi hắn đi qua lại trải đầy dấu vết xanh tím ái muội.

Trong mắt du͙© vọиɠ nổi lên càng mãnh liệt khi hắn lột bỏ chiếc nịt ngực vướng bận ra khỏi người nàng, tiện tay ném sang một bên.

Bach Âu Hàn ám trầm con ngươi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm trước mắt trần trụi đinh nhu. Thiếu nữ như trẻ con non mềm da thịt, phấn đô đô, no đủ mà lại bạch bạch nộn nộn một đôi nhũ thịt. Hai luồng phấn phấn đỏ bừng quầng vυ", kiều nộn đầṳ ѵú nhi làm người nhìn hận không thể cắn một ngụm.

Không chút dừng lại, Bạch Âu Hàn cúi đầu ngậm lấy một bên phấn nộn đầṳ ѵú, bên kia vυ" nhu tàn nhẫn bị tay to xoa nắn nhiều hình thù đến đáng thương.

"Ân A.... dừng... A... lại..." Đứt quãng tiếng rêи ɾỉ không ngừng phát ra từ phấn nộn môi, Lâm Tiểu Ngọc làm sao bị người đυ.ng chạm nơi mẫn cảm bao giờ nên không biết làm gì ngoài mềm yếu giãy giụa muốn tránh thoát cảm giác hoàn toàn xa lạ này.

Cảm giác trước ngực hơi đau và tràn ngập kɧoáı ©ảʍ xa lạ, Lâm Tiểu Ngọc dùng chân định đá Bạch Âu Hàn nhưng bị hắn nhanh chân tránh thoát.

Hắn dùng một chân chen ngang, bá đạo tách hai chân mềm yếu đang cố khép chặt để chân hắn vào để cố định nào lại.

Cảm nhận được nào còn sức để tránh thoát, Bạch Âu Hàn một bên đùa nghịch trước ngực no đủ, một bên dùng phân thân cứng rắn trong đũng quần cách lớp vải quần hung ác tàn nhẫn va chạm bên ngoài tiểu huyệt của nàng.

"A Ha... Ngô A~" Cách lớp vải dài nhưng vẫn cảm nhận được phía dưới cây gậy nóng cháy cố tình đυ.ng vào yếu ớt nụ hoa, có thể nghĩ nếu không có lớp vải cách trở thì nó đã vọt vào sâu bên trong!

Mảnh hoa yếu ớt mẫn cảm nhất bị hắn hung tàn đùa giỡn, Lâm Tiểu Ngọc cảm nhận được dưới thân có cái gì đó dính dính chảy ra.

Nàng còn không biết đó là khi nàng động tình mà phân bố ra mật dịch.

Giương mắt nhìn nữ nhân ngây thơ hình dáng, vũ mị mê người, Bạch Âu Hàn con ngươi tối sầm lại, tiếng nói khàn khàn nói "Ta thật muốn ăn ngươi vào bụng, không thừa một cặn!"

Thực muốn ăn sạch nàng vào bụng ngay thời khắc này, nhưng mà chưa đến lúc.

Đã từng ấy năm trôi qua, Lâm Tiểu Ngọc chắc giờ cũng không nhớ đến hắn, cho nên đây là lần đầu hai người gặp lại không được để nàng sợ hãi.

Nếu hắn không màng tất cả mà ăn sạch nàng thì không biết hôm sau nàng sẽ trốn chạy hắn đến đâu. Bạch Âu Hàn hắn rất rõ tính cách bướng bỉnh của nàng.

Bạch Âu Hàn đối với không khí ngửi ngửi, thầm nghĩ trong lòng nàng mùi thơm của cơ thể quả nhiên như chính mình trong tưởng tượng như vậy mê người, khiến du͙© vọиɠ càng thêm mãnh liệt.

Nhưng mà bây giờ không thể! Không thể được!

"Lần này ta tha cho ngươi, lần sau thì...." Nói xong hắn còn mãnh mẽ va chạm dưới thân.

Lâm Tiểu Ngọc chỉ biết bị động nằm trong ngực hắn, giãy giụa không có tác dụng, nàng cũng bỏ mặc hắn muốn làm gì làm.

Bạch Âu Hàn hít sâu một hơi, làm chính mình thoạt nhìn ít nhất bình tĩnh một chút, cho dù con ngươi chứa đầy ánh lửa nguy hiểm nhưng hắn vẫn cố kìm nén lại.

Nâng thân hình kiều mềm đứng thẳng trên tường, hắn chỉnh sửa quần áo của nàng che hết cảnh xuân mê người lại. Xong lạnh nhạt quay lưng trở lại ghế làm việc, hắn sợ nếu hắn còn đứng nhìn chăm chăm vào nàng thì hắn sẽ cầm giữ

"Đứng đó làm gì, mau tới đây lấy tài liệu này đưa cho giám đốc Hạ." Thấy Lâm Tiểu Ngọc còn đang ngớ ngẩn, Bạch Âu Hàn lên tiếng nhắc nhở trở lại công việc.

"Hả?" Tội nghiệp Lâm Tiểu Ngọc mềm yếu tựa vào vách tường mê mang, chờ hắn nói xong nàng mới phục hồi tinh thần lại, mà căn bản nàng chưa nghe hết câu nói của hắn.

"Mau lấy tài liệu này đưa cho giám đốc Hạ." Không hiểu tại sao hắn lại có đủ kiên nhẫn với nàng đến thế. Nàng chưa nghe kịp thì hắn kiên nhẫn nhắc lại.

Từ trước đến nay mỗi lời Bạch Âu Hàn hắn chỉ nói một lần, không bao giờ nhắc lại lần hai. Trong thương trường hắn cũng vô cùng có tiếng tăm, chỉ mỗi nhân viên trong tập đoàn CCI mắc lỗi một chút, hắn không hài lòng là đã cho nghỉ việc rồi.

Còn với Lâm Tiểu Ngọc thì khác. Haiz, chắc có lẽ đây chính là chân ái.

"Vâng, ta... ta đi ngay." Giật mình, Lâm Tiểu Ngọc không dám nhìn hắn mà vội vàng chạy tới cầm lấy tập tài liệu rồi quay lưng đi nhanh, để lại cho Bạch Âu Hàn bóng dáng xinh đẹp...

****

"Lục tổng, đây là kết quả của cô gái mà ngài cho tôi điều tra. Trong này đều có đầy đủ mọi thông tin của cô ấy." Để tập hồ sơ trên bàn, người con trai cung kính nói với người nam nhân đang đứng quay lưng lại với hắn.

"Được. Ngươi làm tốt lắm." Trầm thấp giọng nói nhưng rất dễ nghe. Chỉ nghe được giọng nói là người ta đã đoán được chủ nhân là một mỹ nam rồi......

--------------******--------------

Aizz aizzz ta đang mệt mà vẫn cố viết để kịp đăng cho các nàng~~

Ta định cho Âu Hàn ăn luôn nhưng mà khoan đã, từ từ rồi sẽ có.

Ta đọc truyện dịch từ Trung rất lâu nên từ ngữ ta dùng thường hán việt, các nàng thông cảm nga..

Cảm ơn các nàng đã theo dõi và ủng hộ ta nha.

Thân ái~~