Chương 3: Bắt đầu đi làm

"Ông nội à~~" Mềm như bông tiếng nói làm trái tim Lâm Gia Ưng khẽ rung lên, hai tròng mắt nhìn kia vẻ mặt bất mãn tiểu bảo bảo, nàng lúc này bĩu môi, ngập nước mắt to mang theo một chút ủy khuất cùng oán trách.

Lâm Gia Ưng không tự giác vươn tay xoa bóp nàng mang theo chút trẻ con phì khuôn mặt nhỏ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ông bất đắc dĩ đau lòng than "Haiz tiểu bảo bảo, ta làm vậy cũng muốn tốt cho con thôi. Con hãy như ta nói đi."

"Dạ nội, thôi không còn chuyện gì con về phòng đây." Lâm Tiểu Ngọc mặt mày ủ dột nói nhỏ, chờ Lâm Gia Ưng khẽ ừ rồi nàng đi ra khỏi thư phòng.

Số nàng thật là khổ! Mới về nước chưa kịp làm gì hết đã bị ông nội tống cổ đi thực tập. T__T!!

Thì thực tập cũng không gì, nhưng mà là ngày mai là đi làm luôn rồi. Haiz....

Lâm Tiểu Ngọc đi được một lúc thì Lâm Gia Kỳ ba ba của nàng đi vào thư phòng Lâm gia gia chủ.

"Ba, có phải hơi sớm không?" Vừa vào phòng Lâm Gia Kỳ đã hỏi người ba ruột của mình.

"Ta làm vậy là có lý do của nó." Lâm Gia Ưng tựa lưng vào ghế sau, bàn tay đặt lên trán khẽ vuốt nhẹ.

"Nhưng mà con bé chỉ mới hai mươi tuổi, còn trẻ mà ba." Lâm Gia Kỳ lo lắng nói, chuyện này đâu cần phải vội vàng đến như thế.

"Lúc con hai mươi tuổi cũng đã lấy vợ đấy thôi. Con bé đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, con thấy ta sẽ không lo lắng sao?"

"Đó là lúc khác, thời đại bây giờ ai mà hai mươi tuổi đã kết hôn. Mà con bé xinh đẹp kiều mị như thế thì thiếu gì con trai theo đuổi hả ba."

"Ý ta đã quyết, cứ làm như thế đi. Mà cho con bé đi thực tập vừa lấy thêm kinh nghiệm vừa tìm hiểu đối tượng cũng không tệ."

"Haizz...." Khẽ thở dài, hắn cũng chịu thua với Lâm Gia Ưng.

...

Bên này Lâm Tiểu Ngọc bước chân uyển chuyển đi vào phòng.

Căn phòng rất lớn, được sơn màu lam nhạt với màu trắng. Cả căn phòng đều có đầy đủ các dụng cụ vật dụng cần thiết, trang trí xung quanh vô cùng tinh xảo và thoải mái.

Lâm Tiểu Ngọc hài lòng cười khẽ, mẹ còn biết nàng thích màu gì, những gì. Lúc nào mẹ cũng làm những điều tuy nhỏ nhặt nhưng lại khiến nàng rất vui.

Nhìn căn phòng mà nàng thấy vô cùng thư thái.

Không nghĩ nhiều, Lâm Tiểu Ngọc mở tủ lấy bộ váy mỏng rồi hướng về phòng tắm.

Đợi thay đồ xong, nàng nhẹ nhàng đi tới chiếc giường rộng lớn mềm mại, cầm lấy điện thoại nhìn trên màn hình thì thấy đã mười một giờ đêm. Không kịp nghĩ nhiều, nàng nằm xuống và nhắm mắt lại ngủ.

Ngày mai nàng còn phải tới một nơi xa lạ để thực tập làm việc nữa, bây giờ đi ngủ để mai không phải muộn giờ.

****

"Tiểu Ngọc à, con gái cưng của mẹ dậy đi."

"Dậy đi con yêu, con còn phải đi ăn sáng rồi đi làm nữa."

Lâm Tiểu Ngọc đang ngủ ngon lành thì nghe giọng nói nhẹ nhàng trìu mếm quen thuộc vang bên tai. Nàng mơ mơ màng màng mở đôi mắt thủy linh lung xinh đẹp nhìn người trước mắt.

Mẹ nàng Lục Văn Thư năm nay đã gần ba mươi tám tuổi nhưng trông còn rất trẻ, ngũ quan tinh xảo, nhìn kĩ thì Lâm Tiểu Ngọc có ba phần tương tự giống với mẹ mình. Lục Văn Thư tuy đã qua tuổi xuân thời trẻ nhưng làn da bảo dưỡng vô cùng mịn màng.

"Dậy rửa mặt rồi ăn sáng đi con." Thấy nàng mở mắt, Lục Văn Thư một bên ôn nhu khẽ vuốt sợi tóc của nàng, một bên dịu dàng kêu nàng đứng dậy.

"Mẹ... cho con ngủ một lát được không?" Mắt to nhắm lại, Lâm Tiểu Ngọc lươig biếng cuộn tròn trong chăn mềm mềm làm nũng.

"Dậy đi con yêu, con còn phải đi làm nữa mà. Con lớn rồi, không được lười, ham ngủ như lúc nhỏ nữa." Lục Văn Thư kiên nhẫn ôn nhu giải thích với nàng. Nhìn con gái đã lớn mà còn thích làm nũng, mà bộ dạng đáng yêu như vậy làm người không nỡ ép buộc.

Nhưng mà hôm nay nàng phải đi thực tập nên không thể để cứ như vậy.

"Dậy đi nào, không thôi mẹ sẽ dỗi không nói chuyện với con nữa."

"Mẹ~~"

"Haiz con dậy là được mà, mẹ đừng giận con nữa." Cố gắng bán manh làm nũng nhưng vô ích, Lâm Tiểu Ngọc đành cố gắng bò dậy xuống giường.

"Vậy mới ngoan. Mẹ xuống lầu trước đây, con mau rửa mặt xuống ăn sáng còn đi thực tập để trễ giờ."

"Vâng ạ!"

****

Trước tập đoàn công ty CCI, có chiếc xe Bugatti Veyron màu hồng đang chạy thì dừng lại.

Mở cửa, đầu tiên là đôi đính đầy đá quý giày cao gót bảy cm bước ra, lướt lên trên là đôi chân thon dài trắng nõn không tì vết.

Xung quanh người đi đường tò mò đứng lại nhìn xem ai là chủ nhân của đôi chân tuyệt đẹp đang bước ra này.

Chờ người từ trong xe bước ra, xung quanh ngớ ngẩn nhìn, tiếp đó là hút khí thanh vang lên.

Sao lại có người xinh đẹp như vậy.

Mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ được lười biếng bới lên, có vài tia bướng bỉnh tóc đẹp buông xuống tuyết trắng duyên dáng cổ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn không một tì vết, dưới lông mày lá liễu là đôi mắt to tròn thủy quang doanh doanh, lông mi vừa dài vừa cong xếp lại như chiếc quạt tí hon, bên tai nhỏ có đeo chiếc khuyên tai màu tím tinh sảo. Chiếc mũi quỳnh nhỏ cao xinh đẹp, bên dưới là giống như cánh hoa nhi mê người môi đỏ.

Nàng mặc chiếc sơ mi trắng vừa người làm người ta có thể xuyên qua nó là no đủ tròn trịa đôi bạch tuyết, eo nhỏ mềm mại không xương một tay nắm vững, bên dưới nàng mặc chiếc váy công sở ngắn ngang đùi đẹp màu đen bó chặt đôi mông vểnh ra. Quanh người tỏa ra hơi thở kiều mềm giống như yêu tinh mê hoặc tâm hồn người.

Dáng người chỉ cao một mét sáu lăm nhưng tỉ lệ rất cân xứng.

Từ trên xuống dưới không có chỗ nào không hoàn mỹ.

Không bận tâm với ánh mắt của mọi người xung quanh, nàng đã quá quen thuộc hoàn cảnh như này nên rất bình tĩnh.

Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn đà hồng vì nắng chiếu rọi xuống, Lâm Tiểu Ngọc khó chịu bỉu môi.

Chỉ mới buổi sáng thôi mà trời đã nắng nóng thế này rồi nhỉ.

"A Tiểu Ca, đây là nơi thực tập của ta sao?" Đôi mắt liếc nhìn tòa nhà bảy mươi tầng cao chót vót trước mặt, Lâm Tiểu Ngọc cúi đầu quay sang hỏi tài xế ca ca.

Uầy, đáng nhẽ là nàng tự lái xe đi làm, nhưng mà hoàn cảnh còn xa lạ nên ông nội với ba mẹ lo lắng bảo Tiểu Ca lấy xe chở nàng đi cho an toàn. Đợi nàng quen thuộc hoàn cảnh rồi tự lái sau.

"Đúng... đúng vậy tiểu thư, tòa nhà này chính là tập đoàn CCI." Tiểu Ca đang chăm chú nhìn lén nàng, nghe được nàng hỏi thì giật mình lắp bắp trả lời, tiểu thư thật xinh đẹp, giọng nói thì kiều kiều lạc lạc, chỉ nghe giọng nói thôi cũng đã làm hắn ngại ngùng xấu hổ đến đỏ mặt.

"Ây da Tiểu Ca, mặt ngươi đỏ lên hết rồi kìa! Ngươi là bị bệnh sao?" Nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đôi mắt lướt qua tia giảo hoạt, Lâm Tiểu Ngọc nổi tâm giả vờ ngây thơ đậu đậu hắn.

Nàng vội lấy tay mềm sờ lên trán hắn, vẻ mặt còn trang vô cùng lo lắng.

"Không không không, ta... ta chỉ nóng chút thôi. Không sao đâu tiểu thư." Tội nghiệp Tiểu Ca bị nàng đậu đến không biết làm sao, hắn còn nghĩ tiểu thư thật ôn nhu tốt bụng quan tâm hắn. Lúc bàn tay mềm mại không xương sờ lên trán, quanh mũi nồng đậm hương thơm của cơ thể làm hắn như bị dòng điện chạy qua tê dại hết cả người.

"Tiểu thư ngươi mau đi làm đi, không thì trễ giờ làm." Tiểu Ca nuốt một ngụm lớn nước bọt, hắn đỏ mặt trốn tránh quay ra cửa xe nhìn ngoài đường.

"Vậy bai bai Tiểu Ca nga, ta đi làm đây. À đúng rồi, nhớ chiều tới đón ta nha~" Nhìn khuôn mặt tuấn tú xấu hổ đỏ bừng một mảnh, Lâm Tiểu Ngọc cảm thấy hảo chơi, nhưng mà bây giờ nàng phải vào công ty nên không đậu hắn nữa...

--------------*****--------------

Uầy, cuối cùng cũng viết xong chương mới.

Mong mọi người theo dõi và ủng hộ ta nhiều nhiều nha.<3

Cảm ơn tất cả. Thân ái~~