Chương 12: Bị hạ dược

Bạch Âu Hàn nhìn nàng hai bên gương mặt tròn trịa phình phình, còn không dừng run rẩy, thanh âm mang theo ý cười sủng nịch nói "Không cần phải ăn gấp gáp, cũng không ai cùng ngươi tranh."

Lâm Tiểu Ngọc mặc kệ hắn bên tai lải nhải, miệng nhỏ không ngừng nhấm nhuốt đủ loại hương vị kem lạnh, trên bàn tràn đầy màu sắc ngon miệng kem lạnh trông chốc lát bị nàng ăn không còn một chút.

Bạch Âu Hàn nhìn mê người môi đỏ dính hương ngọt kem, không cưỡng lại dụ hoặc, hắn cúi đầu tới gần hung hăng hôn lấy.

"Ngô ngô...... Ngươi phải làm cái gì...... Ngươi tên hỗn đản này...... Ngô ngô......" Thình lình xảy ra cường hôn làm nàng có chút trở tay không kịp, tay mềm không ngừng chụp đánh nam nhân ngực, hắn hàm răng cọ xát nữ nhân kiều nộn môi, đại lưỡi quét ngang nàng khoang miệng, cuốn cái lưỡi triền hút lấy hương vị ngọt ngào của kem.

Hai người bên môi không ngừng tràn ra không kịp nuốt nước bọt, thật vất vả Bạch Âu Hàn mới buông ra Lâm Tiểu Ngọc, lại là một cái chỉ bạc làm hai người thêm ái muội.

Lâm Tiểu Ngọc trên mặt một mảnh đà hồng, trong ánh mắt tất cả đều là gợn sóng thủy doanh doanh, môi sưng đỏ bất kham, tóc mai hơi loạn, một bộ bị khi dễ đáng thương bộ dáng.

"Thật ngọt."Bạch Âu Hàn liếʍ liếʍ dư vị bên môi, hắn cố ép bản thân quay mặt đi chỗ khác, hắn sợ chính mình tiếp tục nhìn nàng đi xuống, liền khống chế không được mà xé nát nàng quần áo, tiến vào nàng, thao khóc nàng.

Cái này -- câu nhân mà không tự biết tiểu yêu tinh.

Thao khóc ngươi.

Bạch Âu Hàn hàm dưới căng chặt, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng như lang tựa hổ.

Nhưng đáng chết không được!

Hôm qua nàng bị hắn lăn lộn đến tài nhẫn, thân mình còn chưa hảo, bây giờ không thể tiếp tục được!

"Đã ăn xong rồi, ta đưa ngươi về nhà." Giọng nói đè nén khàn khàn đến lợi hại, Bạch Âu Hàn đứng dậy bế Lâm Tiểu Ngọc ra xe để đưa nàng về nhà.

Nếu còn đãi nàng nơi này, hắn sợ bản thân sẽ khống chế không được không màng nàng còn bị thương mà muốn nàng!

***

"Thật thoải mái a~"Lâm Tiểu Ngọc nằm trên giường mềm mại thầm than, nàng nhớ lại lúc Bạch Âu Hàn đưa nàng về nhà mà xấu hổ che mặt.

Cũng may lúc đó nàng khôi phục được chút sức lực, không đến mức mà đi vào nhà không được.

Cũng may gia gia cùng ba đã sớm đi công ty, chỉ còn mẹ nàng ở biệt thự.

"Tiểu Ngọc về rồi a, mau lên lầu nghỉ ngơi đi con, ngày đầu tiên đi làm tăng ca chắc mệt rồi." Trong lòng nom nóp lo sợ không biết giải thích chuyện đêm qua không về nhà thì nghe mẹ nàng nói thì giật mình.

Lâm Tiểu Ngọc nghĩ thầm chắc là hắn đã gọi về nhà nàng thông báo là tăng ca làm việc không về, cũng may, cũng may là hắn còn giải thích trước cho nàng.

Nếu không nàng không biết phải giải thích sao với gia gia và ba mẹ.

"Dạ mẹ." Thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tiểu Ngọc cố gắng bước chân bình thường lên phòng, nàng không thể để mẹ nhận ra khác thường được.

Haizzz, còn may tên Bạch Âu Hàn đại biếи ŧɦái đó còn lòng tốt cho nàng tạm nghỉ việc ba ngày không còn phải đến công ty.

Ngủ được một lát, Lâm Tiểu Ngọc thử giật giật thân mình, nàng kinh ngạc khi cả người bủn rủn đau đớn bây giờ đã không còn nữa.

Xốc lên chăn, nàng chạy vội vàng phòng vệ sinh, lột hết quần áo vướng bận trên thân.

Đôi mắt to trợn tròn vì kinh ngạc, Lâm Tiểu Ngọc nhìn chăm chú thân mình trong gương, nguyên bản thân mình trải đầy dấu vết xanh tím ái muội sau khi nàng ngủ dậy đã khôi phục trắng nõn như lúc ban đầu.

Giông như chưa có chuyện gì xảy ra!

Cả người cảm giác như bị xe nghiền nát cũng biến mất không còn, Lâm Tiểu Ngọc vui sướиɠ mỉm cười.

Khuôn mặt tuyệt mỹ thanh thuần mỉm cười càng thêm xinh đẹp, sau chuyện hôm qua thì khí chất càng quyến rũ, giữa đôi mày đẹp tản ra kiều kiều mị ý hết sức mê người.

Nàng không biết mình khôi phục tốc độ nhanh như vậy.

Nhưng như vậy cũng tốt, cũng không đến mức bị người thao đến xuống giường không được!

Nghĩ lại bản thân có ba ngày được thảnh thơi, Lâm Tiểu Ngọc quyết định thay quần áo ra ngoài đi dạo một chút.

Chiếc xe Bugatti Veyron màu hồng đậu ở bãi đỗ xe, Lâm Tiểu Ngọc bước ra, đôi chân thon dài nhẹ nhàng đi về phía thang máy.

Mục tiêu của nàng là trung tâm shopping, nàng muốn đi dạo mua sắm và tham quan xem thử ở đây thú vị như nào.

Dù sao từ nhỏ nàng cũng đã ở nước Pháp, không biết các hoạt động ở Hoa Hạ khác biệt ra sao.

Ra khỏi thang máy, không quan tâm các ánh mắt nhìn xung quanh, Lâm Tiểu Ngọc kiều tiếu bước đi chậm chậm nhìn xem các sản phẩm bày bán.

"Lâm Tiểu Ngọc?"

"A... Diễm... Diễm đại biếи ŧɦái." Đang đánh giá xung quanh thì Lâm Tiểu Ngọc nghe được một giọng nam nhân không xác định kêu tên mình, đầu đầy chấm hỏi quay lại, khi nhìn thấy người trước mặt thì nàng không cấm sợ hãi rụt cổ lại, chân nhỏ lùi về phía sau.

Lâm Tiểu Ngọc thấy hắn theo bản năng mà run lên một chút, trong lòng sợ hãi tàng đều tàng không được a.

"Đúng là ngươi! Sao ngươi lại không đi làm mà chạy đến đây?" Hạ Tử Diễm nghe nàng kêu đầu đầy hắc tuyến, ánh mắt tà nịnh chứa hỏa tham lam nhìn chăm chú tiểu nữ nhân đứng trước hắn, nguyên bản phía trước nàng đã đủ làm nhân kinh diễm một phen, không biết vì sao mà qua một đêm tiểu mỹ nhân mị thái mọc lan tràn, giơ tay nhấc chân mang theo cổ phong tình làm người muốn phác gục.

"Ta... ta không khỏe nên xin nghỉ phép." Nhìn thấy Hạ Tử Diễm là Lâm Tiểu Ngọc cảm thấy sợ hãi, nàng nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt đã bị hắn cường hôn nàng!

Mà tên Hạ Tử Diễm này tính tình luôn thiếu kiên nhẫn và thô bạo nóng giận, nàng còn sợ bản thân rước họa vào thân đâu.

Dạ Tử Diễm năm nay bất quá hai mươi lăm, lớn lên đến là tuấn mỹ vô cùng, hơn nữa dáng người cũng không tồi, xuyên thấu qua quần áo đều có thể cảm giác được phía dưới rắn chắc cơ bắp, trong mắt ánh lửa lại làm này trương tuấn mỹ mặt thêm một tia yêu nghiệt, tuy rằng đang cười, nhưng là tươi cười không có nửa phần ý cười là thật.

"Xú nữ nhân, ngươi đang sợ ta sao?" Dạ Tử Diễm nhìn nàng dáng vẻ sợ sệt, hắn tươi cười trên môi càng không có hảo ý.

"Ngươi tên đại biếи ŧɦái, ngươi cho ngươi là ai a! Tại sao ta phải sợ ngươi?" Thấy hắn khinh thường mình, Lâm Tiểu Ngọc giương cổ lên đanh đá chống tay cãi lại hắn, bề ngoài thì giả vờ bình thường thôi chứ trong lòng đã sợ run run a.

"Hảo! Nếu không sợ thì đến quán cà phê nói chuyện được sao?" Hạ Tử Diễm làm sao không biết nàng cường trang trấn định đối mặt với hắn, nhưng mà hắn làm như không thấy nàng sợ hãi, hắn còn đang muốn cho nàng từng bước từng bước chui vào hố mà hắn đang đào đâu.

"Hừ! Đi thì đi, ai sợ ai!" Bị Dạ Tử Diễm kí©h thí©ɧ, Lâm Tiểu Ngọc không nhìn được nam nhân có ẩn ý trong đó, vì chứng minh bản thân rất không sợ hãi nên đã đồng ý rồi.

Nếu là bình thường thì Lâm Tiểu Ngọc sẽ phát hiện điều bất thường, bởi ai tính cách nóng nảy như Hạ Tử Diễm lại mời nàng đi nói chuyện?

Nhưng rất tiếc là nàng không có phát hiện ra.

"Đại biếи ŧɦái, ngươi muốn nói gì thì mau nói đi." Nhấp nhẹ tách capuchino bên môi, Lâm Tiểu Ngọc hoảng hoảng hai chân nhỏ, nàng ngạo kiều nhấc cằm nhìn về phía Hạ Tử Diễm.

A! Thật là cao ngạo a!

Vậy ta xem lát nữa nhi ngươi có còn như vậy nữa không xú nữ nhân!

Hạ Tử Diễm cố đè nén cơn lửa trong lòng, từ nhỏ đến bước chân vào giới thương trường này làm gì có ai dám dùng khẩu khí đắc ý nói chuyện với hắn?

Chỉ có tiểu nữ nhân không muốn sống trước mắt thôi.

"Ta muốn nói là...." Cố giữ bình tĩnh, Hạ Tử Diễm âm âm mở miệng, hắn nhìn nàng uống lên tách capuchino ánh mắt đen tối lại không rõ nguyên nhân.

"Ngươi còn lề mề cái gì. Mau nói a." Lâm Tiểu Ngọc còn không biết bản thân đang trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, nàng đắc ý vênh váo thúc giục hắn, trong mắt đẹp tràn đầy kiêu ngạo.

Đáng chết xú nữ nhân!

Dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với hắn!

Xem ra hôm nay hắn không thu thập nàng là không được!

"Ta..." Hạ Tử Diễm định nói thì bị nàng đánh vỡ.

"A... sao đầu ta lại chóng mặt như thế này..." Lâm Tiểu Ngọc còn đang đắc ý lên mặt thì bỗng dưng cảm thấy chóng mặt, đầu nàng bị đau nhứt, cảnh vật xung quanh cũng hoảng a hoảng, cả người bắt đầu mềm nhũn không nhấc nổi chút sức lực.

Hạ Tử Diễm thon dài hữu lực ngón tay che đậy cặp kia mưa gió mịt mù con ngươi, mặt vô biểu tình sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Lâm Tiểu Ngọc bị hoa mắt, trước khi mất ý thức nàng nhìn thấy Hạ Tử Diễm thấp thấp đạt được ý cười, lộ ra mười phần quỷ mị cảm làm Lâm Tiểu Ngọc hốt hoảng nhận ra nàng đã bị hạ dược.

Lâm Tiểu Ngọc không ngờ nàng đi vệ sinh gọi điện bảo tiểu tài xế tới địa chỉ lấy xe nàng về thì Hạ Tử Diễm nhân cơ hội cấp nàng hạ dược.

Mà nàng không hề hay biết mà bị trúng chiêu.

Hạ Tử Diễm nhìn tiểu nữ nhân hôn mê qua cũng biết dược đã phát tác, hắn đứng dậy bế lên nàng đi thẳng ra ngoài xe.

Nếu là hắn nhìn trúng nữ nhân, như vậy không từ thủ đoạn được đến thì đã sao?

Cho dù bạn thân chí cốt của hắn cũng đi chú ý nàng.

Hắn quyết cũng không buông tay!

Đáng tiếc Lâm Tiểu Ngọc đối này bẫy rập hết thảy hoàn toàn không biết gì cả, làm cho sau lại nàng hối hận đến ruột đều thanh....

------------*********-----------

Ta dạo này bận việc học quá nên lâu đổi chương mới mong cả nhà thông cảm nha. Đợi ta làm quen với trình học áp lực này rồi sẽ sắp xếp time lịch post chương lại.

Cảm ơn tất cả đã ủng hộ và theo dõi. Thân ái~~~