Lũng Tây đất rộng người đông, lại là một trong số các pháo đài kinh tế, là một miếng thịt mỡ béo ngậy, Du Thiên Linh chọn nơi này làm nơi thiết kế , huấn luyện quân binh, tăng cường phòng ngự binh lực, cũng có ý tứ phân quyền độc lập.
Nơi này, núi cao hoàng đế ở xa, Du gia bọn họ có xuất thân từ sơn đại vương (sơn tặc), đương nhiên càng hiểu tầm quan trọng của việc kiềm chế vũ lực.
Một hàng người mới vừa tiến vào Lũng Tây, Phủ Doãn địa phương liền ra tiếp đón .
Phủ doãn họ Tôn tuổi không tính là lớn, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, đi tới gần hành lễ nói: “Điện hạ đích thân tới đây, hạ quan cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, dịch quán sớm đã được chuẩn bị tốt, điện hạ thỉnh.”
Du Thiên Linh khẽ cười nói: “Đa tạ Tôn đại nhân, chỉ là lần này ta tới đây thời gian cấp bách, ta có thể ở luôn trong quân, không cần đến dịch quán .”
Tôn phủ doãn ngồi dậy, nhìn lướt qua gương mặt Du Thiên Linh, cung kính nói: “Hết thảy nghe theo sự phân phó của điện hạ, chỉ là hạ quan nghe nói điện hạ tới thăm, liền chuẩn bị yến tiệc tại hàn xá, mong rằng điện hạ có thể nể mặt đại giá quang lâm.”
Du Thiên Linh hơi gật đầu: “Đây là chuyện đương nhiên, ta đến quân doanh sắp xếp trước, sau đó sẽ quay lại phủ Tôn đại nhân dự tiệc.”
Tôn phủ doãn vừa nghe thế vội vàng cho người khuân vác hành lý vật phẩm giúp đội ngũ Du Thiên Linh , nàng cũng không ngăn cản, chỉ là khi đi tới rồi cổng thì nàng cho những người đó trở về, không được phép tiến vào địa phận quân doanh.
Tướng lĩnh nơi này là người của nàng. Đô úy Hoắc Dẫn, mới đầu ở dưới trướng đại ca nàng, sau đó nhập dưới trướng nàng ba năm, năm ấy mới hai mươi bốn tuổi, nhưng lại là người có thâm niên lâu nhất.
Du Thiên Linh quét mắt một vòng: “Thật ra vẫn còn một chút bộ dáng giống lúc trước.”
Hoắc Dẫn nói: “Hiện giờ binh tướng đã có hai ngàn người, còn xây dựng thêm kho binh khí ở giữa, tương lai còn muốn khai phá phiến đất trống kia làm giáo trường, dùng làm sân luyện binh lúc nông nhàn, đến lúc đó sẽ càng có nhiều người hơn.”
Thời gian ngắn ngủi như thế, có thể đem lại hiệu quả như vậy, Du Thiên Linh tán thưởng thêm vài câu, nói: “Người nhiều, nhu yếu phẩm của binh lính cũng nhiều, có khó khăn gì cứ kịp thời báo cáo lên triều đình, địa giới Lũng Tây này cần phải được bảo vệ chặt chẽ.”
“Thuộc hạ minh bạch.” Hoắc Dẫn biết nàng còn phải đi dự tiệc trong phủ Tôn phủ doãn, hắn nói “Đại tướng quân, Tôn phủ doãn là tên cáo già xảo quyệt, lát nữa Đại tướng quân đi dự tiệc, phải cẩn thận một chút.”
Du Thiên Linh gật đầu: “Hắn là môn sinh của Lưu Tiếp, đương nhiên không đơn giản, Lưu Tiếp giao địa giới Lũng Tây này cho hắn, đủ để chứng minh năng lực của hắn.” Nàng quay đầu hỏi, “Hắn có làm khó các ngươi không?”
Hoắc Dẫn đáp: “Ngoài mặt đương nhiên là không có, nhưng ngấm ngầm cũng không thiếu.”
Người ta đang làm chủ một phương, ngươi tự dưng xông đến lại muốn chia một chén canh, không cần biết ngươi có phải binh lĩnh của Thiên Vương lão tử hay không, đương nhiên muốn gây khó dễ một chút.
Du Thiên Linh gật đầu: “Vẫn là câu nói kia, không có việc gì không nên gây chuyện, có việc cũng không phải sợ , giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.”
Hoắc Dẫn gật đầu thưa vâng.
Lúc này có tiểu binh tới báo: “Đại tướng quân, doanh trướng đã được sắp xếp thỏa đáng.”
Du Thiên Linh nghe vậy nói: “Được, ta đi đổi xiêm y, lát nữa đi dự tiệc.” Dứt lời theo tiểu binh trở về doanh trướng của chính mình.
Bên trong doanh trướng , Phong Linh đang giúp nàng trải giường chiếu, dọc theo đường đi Phong Linh đều chăm sóc ẩm thực cũng như cuộc sống hàng ngày của nàng, mọi người trong quân đều nhận biết hắn, tới quân doanh hắn cũng thuận theo tự nhiên sắp xếp đồ đạc cho nàng.
Phong Linh thấy nàng tiến vào, hành lễ nói: “Điện hạ một đường vất vả, tiểu nhân đã cho người đi nấu nước , điện hạ tắm rủa xong sẽ rũ bỏ được cơn mệt mỏi.”
Du Thiên Linh cười khẽ : “Vẫn là ngươi tri kỷ, lát nữa ngươi cũng tắm rửa đi, thay một thân xiêm y khéo léo, theo ta đến phủ doãn dự tiệc.”
Phong Linh nghe vậy có chút thụ sủng nhược kinh: “Tiểu nhân thân phận hèn mọn, khó có thể đến nơi thanh nhã, sợ rằng sẽ khiến cho điện hạ mất mặt.”
Du Thiên Linh tiến lên vỗ vai hắn: “Như thế nào? Phóng mắt qua toàn bộ quân doanh cũng không có người nào khéo léo hơn ngươi. Như vậy đi, về sau ngươi cũng không cần xưng tiểu nhân này tiểu nhân nọ, làm hạ nhân thật sự quá ủy khuất ngươi, về sau trở thành môn khách (người có tài năng được mời đến sống trong nhà giàu, khi có chuyện xảy ra sẽ gọi đến hỏi ý kiến )của ta đi, bảo bọn họ gọi ngươi là Phong công tử.”
Phong Linh thật sự sợ hãi, quỳ xuống nói: “Tiểu nhân vô tài vô đức không dám xưng công tử, tiểu nhân một lòng chỉ nghĩ phụng dưỡng bên người điện hạ.”
Du Thiên Linh nâng hắn dậy: “Làm môn khách không phải cũng phụng dưỡng bên người ta sao? Mặc dù trong quân doanh đều là người của ta, nhưng vẫn có một số người mắt cao hơn đầu, nếu ngươi làm hạ nhân, thời điểm ta không ở đây bọn họ khi dễ ngươi thì làm sao bây giờ? Mau đứng lên đi, người của ta cũng không thể chịu ủy khuất.”
Lần này Phong Linh đồng ý, liên tục tạ ơn, trên mặt không dấu được nét vui sướиɠ.
Nước ấm đưa tới, Du Thiên Linh tắm gội thay quần áo, lại lệnh cho Phong Linh đi về chuẩn bị, chờ nàng tắm xong, Phong Linh cũng đã rửa mặt chải đầu một cách thảo đáng, một thân bạch y trời quang trăng sáng, dáng người đĩnh bạt, đã rút bớt đi bộ dáng khiêm tốn lúc trước.
Hắn thấy Du Thiên Linh bước ra, vội tiến lên đón, cung kính gọi một tiếng: “Điện hạ.” Tuy rằng vẫn cứ khiêm tốn, nhưng rõ ràng đã nhiều thêm một chút tự tin.
Du Thiên Linh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Phong Linh bị tầm mắt nóng rực của nàng làm cho phải cúi đầu, đỏ mặt hỏi: “Có chỗ nào không ổn sao?”
Du Thiên Linh duỗi tay chỉnh lại cổ áo giúp hắn: “Không hề, phù hợp cực kỳ, không nghĩ tới Phong Linh ngươi cũng là người có phong tư trác tuyệt (phong thái không ai bằng), lúc trước bắt ngươi làm hạ nhân, đúng là ủy khuất ngươi, hiện nay dáng vẻ này mới thích hợp với ngươi.”
Phong Linh nghe vậy thì ngượng ngùng, cúi đầu đi theo bên cạnh nàng.
Du Thiên Linh đến dự tiệc chỉ dẫn theo Hoắc Dẫn cùng Phong Linh, Phong Linh lại không biết cưỡi ngựa, nàng phải cho người cưỡi ngựa mang theo hắn.
Hoắc Dẫn nhìn thoáng qua phía sau, tiến đến bên người Du Thiên Linh, không đứng đắn nói: “Đại tướng quân lại đổi khẩu vị?”
Du Thiên Linh nhướng mày nói: “Cái gì gọi là đổi khẩu vị? Tương lai thấy Phò mã cũng không thể nói bậy, người này chỉ là tráng đinh ta trùng hợp gặp được thôi.”
Hoắc Dẫn chép chép miệng: “ Thanh danh đại tướng quân phong lưu không kềm chế được còn cần thuộc hạ nhắc lại sao? Còn nữa ngay cả ngày đại hôn của đại tướng quân thuộc hạ cũng không thể đi, nào có cơ hội đến trước mặt Phò mã lắm mồm?”
Du Thiên Linh liếc nhìn hắn một cái: “Bên ngoài đều là tin đồn nhảm nhí, sao có thể coi đó là sự thật? Quản tốt miệng lưỡi của mình, tương lai sẽ cho ngươi cơ hội gặp Phò mã.”
Hoắc Dẫn cười hắc hắc: “Kỳ thật tướng quân mang theo người này bên người, vốn dĩ bên ngoài đã đồn thổi rằng ngài thực sắc tính dã (ăn uống tìиɧ ɖu͙© là bản năng của con người), mấy nữ binh lính trong quân chúng ta đã sớm sớm khiến thanh danh của ngài càng trở nên bại hoại, hôm nay đi như thế này, Tôn đại nhân khẳng định cũng không thiếu sự chuẩn bị.”
Trong quân có nữ tướng, nữ nhân có thể tới quân doanh của nam nhân đều có bản lĩnh không nhỏ, mấy nữ binh lính thật sự rất càn quấy, còn có thể làm ra chuyện cướp đoạt nam nhân bình thường, Du Thiên Linh đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không gây ra họa lớn là được, ngẫm lại cũng biết thời điểm nàng không có ở đây, mấy người này đã làm ra sự tình gì.
Du Thiên Linh nhổ ngụm nước bọt: “Còn có mặt mũi cáo trạng, binh lính , thuộc hạ đều quản không tốt, xứng đáng bị Hạ Ảnh thu thập.” Hạ Ảnh là nữ tướng quân, cộng sự cùng Hoắc Dẫn , ở bên ngoài , hai người là sống mái song sát, nhưng ở cạnh nhau thì lúc nào cũng gây lộn, chính là một đôi oan gia.
Hoắc Dẫn méo miệng không nói nên lời.
Tới Tôn phủ, Tôn phủ doãn ra ngoài đón tiếp, bên người chính là quan viên phủ nha, vừa thấy Du Thiên Linh thì từng người tiến lên hành lễ, nịnh hót hết câu này tới câu khác.
Du Thiên Linh mang một bộ dáng rất hưởng thụ, cười khanh khách theo bọn họ ngồi xuống vị trí của mình, ngồi xuống ghế trên. Những người bê thức ăn đều là mấy gã sai vặt tuấn tú, người lưu lại chia thức ăn lại càng tuấn tú hơn nữa.
Du Thiên Linh nhướng mày: U, thật sự có chuẩn bị này.
Dường như bây giờ nàng mới nhớ tới Phong Linh, quay đầu thấy Phong Linh đang đứng một bên: “Di, Phong Linh, sao ngươi vẫn còn đứng đấy? Tới tới, ngồi chỗ này.” Nói xong nàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh nàng.
Thân phận Phong Linh là môn khách của nàng, sao dám ngồi ngang hàng với người có phẩm cấp, đương nhiên là đứng một bên hầu hạ. Hắn nghe vậy cũng không dám thật sự ngồi xuống, xê dịch đệm mềm, quỳ gối, tiếp nhận chiếc đũa chia thức ăn của gã sai vặt: “Ta chia thức ăn cho điện hạ.”
Phong Linh vừa bước lên, liền có sự so sánh với gã sai vặt tuấn tú, đúng là hoa tươi và cỏ dại khác nhau, không dám dựa quá gần, thối lui sang một bên.
Tôn đại nhân thấy vậy cũng chỉ nâng chén rượu nói: “Sớm nghe nói về đại danh của công chúa điện hạ, hiện giờ may mắn được nhìn thấy, hạ quan cảm thấy thật sự vinh hạnh!”
Du Thiên Linh lấy chén rượu, Phong Linh lại rót cho nàng ly trà, thấp giọng nói: “Điện hạ, trước khi đi Phò mã đã dặn dò, bảo ngài uống ít rượu thôi.”
Du Thiên Linh nghe vậy liếc mắt nhìn hắn một cái, hất ly trà xuống mặt đất, nhíu mày nói: “Chư vị đại nhân kính rượu, ta sao có thể không uống một ly?” Dứt lời tự mình rót rượu, một hơi cạn sạch.
Tôn đại nhân thấy vậy, cười nói: “Tửu lượng của điện hạ thật tốt.” Dứt lời dùng ánh mắt ra hiệu cho gã sai vặt đang đứng một bên “Còn không mau rót rượu cho điện hạ?” Gã sai vặt kia vội vàng tiến lên rót rượu.
Chén rượu được rót đầy, Du Thiên Linh nâng chén rượu nói: “Tuy nhiên lời Phò mã dặn dò ta cũng không thể không để ý, những chén rượu còn lại của ta sẽ do vị Phong công tử này chịu trách nhiệm.” Dứt lời đem chén rượu đẩy đến trước mặt Phong Linh, nói với gã sai vặt , “Đi sang hầu rượu Phong công tử.”
Phong Linh cúi đầu nhìn chén rượu, lại nhìn về phía Du Thiên Linh , trong ánh mắt mang theo sự dò hỏi, hắn nâng chén rượu lên tự nhiên hào phóng nói: “Tại hạ Phong Linh, kính các vị đại nhân.” Nói xong cũng uống một hơi cạn sạch, tửu lượng có vẻ rất tốt.
Du Thiên Linh không uống, cũng không ai dám cưỡng bách nàng, ngươi một lời ta một câu trò chuyện, trong ngôn ngữ có chút ý tứ dò hỏi thế cục trong kinh, vui vẻ, Du Thiên Linh sẽ trả lời vài câu, còn nếu không nàng sẽ thể hiện sắc mặt lạnh lùng, mọi người không ai dám hỏi nhiều một câu. Rốt cuộc với thanh danh bên ngoài của nàng, không ai dám trêu chọc.
Rượu quá ba tuần, Phong Linh bị chuốc vài ly, sắc mặt đã hơi phiếm hồng, Du Thiên Linh duỗi tay đặt trên mặt hắn, động tác có chút thân mật: “Say?”
Phong Linh lắc đầu, giơ ấm trà rót cho nàng ly trà, cổ tay có chút lay động.
Du Thiên Linh có chút thương tiếc nói: “ Đã say còn mạnh miệng, không ngoan.” Dứt lời nàng đứng lên, “Hôm nay trò chuyện với các vị thật vui, chỉ là sắc trời đã tối, ngày mai còn có chính sự, như vậy, cáo từ.”
Du Thiên Linh đứng dậy, mọi người cũng lục tục đứng dậy đưa tiễn, Phong Linh có chút lay động, nàng duỗi tay ôm người, đỡ hắn đi ra ngoài.
Tôn đại nhân giữ lại nói: “Phong công tử đã say như vậy, không bằng nghỉ tạm tại phủ của hạ quan một đêm ?”
Du Thiên Linh đem người giao cho tùy tùng, lắc đầu nói: “Không cần, cũng không cách bao xa .” Sau đó nàng lên ngựa rời đi.
Trở lại quân doanh, Phong Linh giống như đã tỉnh táo hơn, hắn đến trước mặt Du Thiên Linh nói: “Ta đi nấu nước cho điện hạ.”
Du Thiên Linh kéo hắn qua: “Mấy việc nhỏ này có người làm rồi, tới, vào đây, ngươi uống nhiều rồi.”
Tiến vào trong trướng, nàng ấn Phong Linh ngồi trên giường, còn mình thì ngồi xổm trước mặt hắn nói: “Hôm nay để ngươi thay ta chắn rượu, ủy khuất sao?”
Phong Linh lắc đầu, sắc mặt đỏ bừng, nhìn qua có vẻ phá lệ tú sắc khả xan: “Ta vốn là người của điện hạ, thay điện hạ chắn rượu, nào dám nói đến ủy khuất ? Điện hạ bảo ta làm cái gì ta cũng nguyện ý……”
Du Thiên Linh nghe vậy đứng lên, mỉm cười đối mặt với hắn: “Cái gì cũng nguyện ý?”
Phong Linh gật đầu, thần sắc trong mắt mờ mịt mê muội lại say đắm, hắn duỗi tay dường như muốn nắm lấy cái gì, cuối cùng nắm được cổ tay Du Thiên Linh: “Điện hạ là chủ, ta là phó, muốn ta làm như thế nào, ta sẽ làm như thế vậy ……”
Du Thiên Linh cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay nàng, không tiếng động mỉm cười, duỗi tay ấn ngã hắn xuống giường, đầu ngón tay xẹt qua gò má hắn, nói: “Thật ngoan , làm ta nhớ tới Phò mã, vừa nghĩ như vậy, ngươi lớn lên cũng có vài phần giống Phò mã, ta có chút nhớ Phò mã……” Nàng cong lưng, cùng hắn mặt đối mặt, hô hấp đan chéo nhau, không khí trở nên có chút ái muội .
Hầu kết Phong Linh lăn lộn, nhìn thẳng vào con ngươi nàng, thanh âm khẽ run nói: “Nếu điện hạ không chê, có thể coi ta như Phò mã……”
Du Thiên Linh nghe vậy tới gần thêm một chút, tay kéo đai lưng hắn, miệng lại hỏi hắn : “Ngươi biết Phò mã muốn làm gì sao?”
Phong Linh gật đầu, hai tròng mắt mờ mịt: “Chỉ cần điện hạ nguyện ý……”
Du Thiên Linh nằm nghiêng bên người hắn, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn: “Thật là ngoan.”