Chương 42

Đoạn thời gian trước Du Thiên Linh phái người thành lập một đội quân hùng mạnh ở địa giới Lũng Tây, hiện giờ đã có chút quy mô, nàng cần phải tự mình đi thị sát, chuyến này vừa đi, ít nhất phải mất bảy ngày mới có thể trở về. Thời Hoài Kim nhậm chức ở trong triều cũng không thể đi cùng được, cộng thêm công vụ bận rộn, vì thế ngày mai hắn cũng không thể đưa tiễn.

“Mấy ngày nay ta trở về muộn, cũng không biết nàng chuẩn bị thế nào, đồ vật đã mang đầy đủ hết chưa? Lũng Tây thiên về lạnh, mang nhiều thêm mấy bộ xiêm y.” Thời Hoài Kim đi đến tủ treo xiêm y, lựa chọn thêm mấy bộ dày hơn một chút.

Du Thiên Linh hành quân bên ngoài quanh năm, loại chuyện này đương nhiên có người xử lý: “Ai, huynh không cần nhọc lòng, đã sớm xử lý tốt.” Nàng duỗi tay túm hắn lại gần, kéo hắn vào trong lòng ngực, cọ cọ lên ngực hăn, “Ngày mai ta phải đi rồi, huynh không tỏ vẻ một chút sao?”

Làm phu thê lâu như vậy, mỗi một động tác của Du Thiên Linh, Thời Hoài Kim đều biết nàng muốn làm gì, nhất định là muốn làm mấy chuyện hạ lưu , hắn tỏ vẻ không biết nói: “Ngày mai phải xuất phát sớm, đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, trên đường chú ý an toàn……”

Du Thiên Linh nghe xong cắn một ngụm lên cổ hắn, nhe răng nói: “Gỉa bộ, huynh lại giả bộ!”

Thời Hoài Kim tê một tiếng, không để ý cười. Kỳ thật , càng ở chung, Thời Hoài Kim càng cảm thấy Du Thiên Linh giống như một chú chó nhỏ ấu trĩ, nhìn thì có vẻ hung hăng kiêu kỳ nhưng thật ra nàng có rất nhiều điểm đáng yêu .

Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, dùng một chút lực ôm nàng lên, Du Thiên Linh kinh ngạc mở to hai mắt, ôm cổ hắn, ánh sáng trong mắt thật rạng rỡ, có chút nóng lòng muốn nếm thử.

Thời Hoài Kim ôm nàng đến mép giường thì đặt nàng xuống, tiện đà cúi người đè ép lên, hắn đè nàng trên giường, so với ngày thường thì có vẻ chủ động hơn không ít.

Du Thiên Linh có chút kích động chu miệng: Tới nha tới nha! Không cần thương tiếc ta!

Thời Hoài Kim nhìn miệng nàng giống một con heo nhỏ thì bật cười, mổ nhẹ một ngụm: “Ngày mai nàng phải đi xa, cần bảo tồn thể lực, không thể……”

Du Thiên Linh còn không chưa nghe xong đã vội vàng ôm cổ hắn cướp lời nói: “Ta không có việc gì! Ta có thể! Tới tới tới!”

Thời Hoài Kim cười nhẹ vài tiếng, chế nhạo nàng nói: “Nhìn nàng gấp gáp như vậy, ta muốn nói rằng nàng không cần hao phí thể lực.” Hắn đè thấp thân mình, cách nàng càng ngày càng gần, cánh môi bám vào sườn tai của nàng, thì thầm, “Ta tới là được.”

Hô hấp ấm áp phun lên gáy, thanh âm tràn ngập từ tính truyền vào lỗ tai, thân mình Du Thiên Linh hơi căng thẳng, nàng nuốt nước miếng có chút gấp không chờ nổi: “Nghe huynh, đều nghe huynh! Tiểu yêu tinh!”

Thời Hoài Kim nghe xong dùng miệng bịt kín môi nàng, đỡ phải tiếp tục nghe nàng nói hươu nói vượn.

Có Thời Hoài Kim chủ động, đêm nay Du Thiên Linh cảm thấy rất vừa lòng, trong lòng lại càng không bỏ được Phò mã nhà nàng, sáng sớm lại bổ sung thêm một lần, thở dài nói: “Thật là càng ngày càng không rời được huynh.”

Hai tròng mắt nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© của Thời Hoài Kim có chút mờ mịt, duỗi tay sửa sang lại xiêm y cho nàng, nhu tình mật ý nói: “Vậy nàng trở về sớm một chút, ta chờ nàng.”

Du Thiên Linh nghe xong , cả người đều lâng lâng. Kéo hắn hết hôn lại sờ nắn, thẳng đến khi Thời Hoài Kim không thể không đi lâm triều , hai người mới tách ra.

Thời Hoài Kim đi không lâu, Du Thiên Linh cũng khởi hành, trong lòng lúc nào cũng nhắc nhở chính mình phải làm việc thật mau, để sớm hồi phủ đoàn tụ cùng Phò mã nhà nàng, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, đến buổi trưa đoàn người mới dừng lại dựng bếp nấu cơm. Lần này nàng để Trần Khiêm và Trần Nhượng ở lại cùng Thời Hoài Kim, sợ hắn gặp phải nguy hiểm , một mình Trần Khiêm không thể ứng phó.

Hiện nay bên người nàng là mấy người tòng quân, đọc sách nhiều cũng kiêng kị nhiều, không dám ngồi quá gần nàng. Du Thiên Linh cũng không kiêng kỵ nhiều như vậy, câu được câu không nói chuyện cùng bọn họ .

Lúc này có một tiểu binh bưng rổ thức ăn ngồi xổm trước mặt nàng, lấy ra mấy chén đĩa đựng đầy đồ ăn tinh xảo: “Điện hạ, thời điểm chuẩn bị rời phủ tiểu nhân có chuẩn bị chút thức ăn, dọc theo đường đi đều được giữ nhiệt, vẫn còn nóng. Phò mã nói ngài hơi kén ăn, bảo tiểu nhân chiếu cố đến vấn đề ẩm thực của ngài, không thể để ngài ăn uống linh tinh ở bên ngoài rồi hỏng bụng.”

Lúc này Du Thiên Linh mới nhìn kỹ tiểu binh này, hắn đương nhiên không phải người trong quân nàng, một đôi tay thon dài trắng nõn vừa nhìn liền biết là người sống trong nhung lụa, dưới chiếc mũ kia là một gương mặt hoàn mỹ tinh xảo, vừa nhìn liền cảm thấy một loại quen thuộc nói không nên lời.



“Phò mã phái ngươi tới?”

Người nọ gật đầu: “Tiểu nhân tên Phong Linh, nữ tử theo quân không tiện, tiểu nhân là nam nhi , liền phụng theo mệnh lệnh của Phò mã đến hầu hạ vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của điện hạ.”

Du Thiên Linh liếc mắt nhìn bên hông hắn một cái, xác thật hắn có đeo lệnh bài phủ Phò mã, nàng hỏi hắn: “Tại sao ta chưa từng thấy ngươi?”

Phong Linh một chút cũng không sợ nàng, đáp: “Tiểu nhân mới tới không lâu, lúc trước không có vinh hạnh đến trước mặt điện hạ hầu hạ, đương nhiên điện hạ chưa từng thấy tiểu nhân.” Dứt lời cười nhợt nhạt, thế nhưng lúc cười rộ lên có vài phần tương tự bộ dáng Thời Hoài Kim .

Du Thiên Linh liếc hắn một cái, ồ một tiếng, nhận chén cơm lại gắp chút đồ ăn : “Ta ăn bằng này là đủ rồi, ngươi phân phát cho mấy vị tướng quân khác đi.”

Phong Linh nhìn đồ ăn trong chén nàng, dường như cảm thấy có chút thiếu, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, cất đồ ăn còn lại vào trong rổ, sau đó đứng dậy đi phân phát.

Du Thiên Linh thấy hắn đi đường có chút khập khiễng, hỏi: “Chân làm sao vậy?”

Phong Linh nghe vậy xoay người lại, sắc mặt có chút đỏ lên, cúi đầu nói: “Để điện hạ chê cười, ngày thường tiểu nhân ít rèn luyện, theo quân một buổi sáng, lòng bàn chân bị phá, đợi quen thì tốt rồi……”

Du Thiên Linh híp mắt nhìn bộ dáng đỏ mặt của hắn, hỏi: “Biết cưỡi ngựa không?”

Phong Linh lắc đầu.

Du Thiên Linh trầm ngâm nửa ngày, nói: “Lát thời điểm hành quân, ngươi ngồi lên xe chở hàng hóa đi, nếu đã là người Phò mã phái tới, dù sao cũng nên chiếu cố một chút.”

Phong Linh nghe vậy lập tức hành lễ tạ ơn, bộ dáng vui sướиɠ nói: “Đa tạ điện hạ.”

Du Thiên Linh xua tay: “Đi thôi.”

Phong Linh khập khiễng dẫn mang rổ đi phân phát thức ăn.

Bên cạnh , mấy nam nhân tòng quân thấy hắn đi rồi, dùng ánh mắt ái muội nhìn về phía Du Thiên Linh: “Đại tướng quân đúng là diễm phúc không cạn, Phò mã săn sóc Đại tướng quân như vậy, lại còn chuẩn bị cho ngài một vị giai nhân để hầu hạ trước sau, thật là hiền phu.”

Du Thiên Linh nghe vậy mỉm cười: “Đúng vậy, các ngươi hâm mộ cũng không được.” Dứt lời cúi đầu ăn cơm.

Buổi tối hạ trại ở vùng ngoại ô, Du Thiên Linh đang chuẩn bị đi ngủ, Phong Linh bên ngoài gọi một tiếng: “Điện hạ.”

Du Thiên Linh ngừng tay, đáp: “Tiến vào.”

Trên tay Phong Linh bưng một chậu nước ấm khom lưng tiến vào , đem chậu nước đặt bên chân nàng: “Điện hạ , một ngày mệt nhọc, tiểu nhân đun nước ngâm chân cho điện hạ, dù nhiều dù ít cũng có thể giảm bớt mệt mỏi.”

Du Thiên Linh nhìn hắn, không nói chuyện, Phong Linh bị nàng nhìn chằm chằm thì sắc mặt đỏ lên, ậm ừ nói: “Tiểu nhân làm sai điều gì sao?”



Lúc này Du Thiên Linh mới cười nói: “Không, khá tốt, ngươi có tâm.” Nói xong nàng cởϊ áσ giáp ném xuống đất, tiện đà ngồi lên ghế, không e dè cởi giày vớ ngâm chân vào chậu nước, “Không tồi, nhiệt độ nước rất thích hợp.”

Phong Linh khom lưng quỳ gối trước mặt nàng: “Tiểu nhân từng học qua chút kỹ xảo mát xa, điện hạ có muốn thư giãn không?”

Du Thiên Linh gật đầu, Phong Linh lấy chiếc hộp đựng hương liệu mình mang theo ra, hắn lấy một chút xoa cùng nước tạo thành bong bóng (ta thấy nó giống xà bông ý, mn tưởng tượng vậy nhé), một mùi hương nhàn nhạt liền hòa vào không khí phân tán tứ phương.

Du Thiên Linh nói: “Hương liệu này rất thơm.”

Phong Linh ngẩng đầu cười: “Tiểu nhân có một người huynh đệ, có vài phần kỹ nghệ điều chế hương liệu, hộp hương liệu này là hắn làm.” Dứt lời đôi tay nâng một chân nàng lên, tập trung xoa nắn.

Du Thiên Linh cúi đầu nhìn hắn: “Hắn cũng ở trong phủ?”

Phong Linh gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là hai huynh đệ tiểu nhân thân phận thấp kém, cũng không có cơ hội tới trước mặt điện hạ hầu hạ.”

Du Thiên Linh ồ một tiếng: “Thật là đáng tiếc, sau khi hồi phủ ta nhất định phải gặp mặt người huynh đệ kia của ngươi, ta nghĩ hai huynh đệ ngươi giống nhau, đều là người tài giỏi.”

Phong Linh nghe vậy mím môi, có vài phần ngượng ngùng: “Chúng ta đều là người của điện hạ, đương nhiên đều chờ đợi điện hạ sai sử.”

Du Thiên Linh ừ một tiếng không nói nữa, cúi đầu nhìn hắn. Quân phục của binh lính bình thường mặc ở trên người hắn dường như có chút rộng rãi, vị trí cổ áo cũng cố ý rộng mở, nàng vừa cúi đầu liền nhìn thấy một nửa cơ ngực của hắn, sạch sẽ , trắng nõn, thỉnh thoảng lại có một vài bọt nước bắn lên ngực hắn rồi lăn xuống, cảnh này hết sức mê hoặc.

Nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi nóng sao?”

Phong Linh nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, giống như không rõ vì sao nàng hỏi như vậy.

Du Thiên Linh hất cằm , ý bảo hắn cúi đầu nhìn xem.

Phong Linh cúi đầu, dường như lúc này hắn mới phát hiện một nửa bên ngực của mình đang lõα ɭồ ở bên ngoài , hắn cuống quít đứng lên, hốt hoảng quỳ lạy nói: “Mới vừa rồi khi nấu nước , tiểu nhân cảm thấy có chút nóng, liền mở rộng cổ áo một chút, không cẩn thận làm bẩn mắt điện hạ, thỉnh điện hạ thứ tội.”

Du Thiên Linh cười hiền hòa: “Thế thì sao? Rất đẹp mắt. Được rồi, bê nước ra ngoài đi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm còn phải khởi hành đấy.” Nói hết lời, nàng thu chân trở về.

Phong Linh vội lấy khăn mặt bọc chân cho nàng, sau khi chà lau sạch sẽ mới bưng chậu nước đứng dậy, do dự nửa ngày mới nói: “Điện hạ có cần tiểu nhân lưu lại hầu hạ không?”

Du Thiên Linh cởϊ áσ ngoài, híp mắt nhìn hắn: “Như thế nào, ngươi còn thị tẩm?”

Phong Linh vội vàng xua tay, có chút sợ hãi nói: “Tiểu nhân không có ý này, tiểu nhân chỉ muốn hỏi điện hạ có cần người gác đêm hay không, buổi tối kịp thời hầu hạ ……”

Du Thiên Linh cười, tỏ vẻ không để ý, nói: “Bên người ta không cần loại hầu hạ này, ngươi lui ra đi.”

Phong Linh nghe xong có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cúi đầu ngoan ngoãn lui ra.

Hắn đi rồi, Du Thiên Linh nheo đôi mắt lại, ánh mắt thật sâu: Săn sóc tỉ mỉ như vậy …… Là ai sắp xếp?