Chương 2; Phần đệm (2)

Vừa trở về đã thấy cô đang trò chuyện rất vui vẻ với người đàn ông khác, cô không nhận sai còn quay sang đổ lỗi cho anh. Thật muốn hung hăng giáo huấn cô, nhưng lại nghe thấy cô đáng yêu mềm mại gọi tiếng chồng.

Đáng yêu đến mức khiến anh muốn mạnh mẽ lột quần áo rồi gặm nhắm cô, bất kể thế nào, anh cũng phải dạy dỗ cô trước đã, xem cô còn dám quyến rũ anh..

Lập tức trên người Ninh Tiểu Mãn chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, phía trên in một con mèo con đeo kính.

Con mèo đươc in ngay trên bộ phận riêng tư của cô khiến anh cảm thấy rất kỳ quái. Giống như con mèo đực trong căn hộ cô thuê lúc còn học đại học, nó luôn quấn lấy cô, khi anh đến tìm cô thỉnh thoảng còn thấy nó nằm nhoài trong ngực cô ngủ.

Mỗi khi con mèo đói đều đi đến dụi vào người cô khiến cô đau đớn, buộc phải xuống giường cho nó ăn, ôm nó vào ngực, bầu ngực mềm mại cũng bị con mèo đó chiếm lấy.

Chỉ cần có con mèo kia ở đây, nó sẽ chiếm phần lớn sự chú ý của cô, làm anh tức giận chỉ muốn ném nó ra đường.

Anh không vui lột cô trần trụi, ném qυầи ɭóŧ của cô ra xa: "Sau này không cho phép mặc qυầи ɭóŧ có động vật ."

Bầu vυ" của cô gái nhỏ giống như hai cái bánh bao trắng mập, hai ngày qua có chút căng, vừa rồi sau khi được anh xoa, núʍ ѵú cũng có chút cứng lên.

Sau khi mang thai cô càng xinh đẹp lại non nớt, mới dùng sức một chút cô đang kêu đau, né ra không cho anh làm.

Núʍ ѵú màu hồng đứng thẳng khiến anh muốn hành hạ và cắn nó.

"Qυầи ɭóŧ của người ta đều là loại này, không cho mặc thì mặc cái gì chứ." Thật không biết người đàn ông này lại khó chịu cái gì nữa, không cho phép cái này không cho phép cái kia.

"Trước kia không phải em mặc hình ngôi sao hay hoa sao? Chồng mua cho em cái mới. Không cho phép mặc cái loại này nữa, nếu bắt gặp một lần thì làm một lần."

Ninh Tiểu Mãn ngâm nga, véo núʍ ѵú của mình, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, làm mấy lần cũng đã ra sữa. Người đàn ông vui mừng, nghiêng người ngậm nó vào miệng.

Hút lấy từng ngụm cho đến khi bầu vυ" đầy đặn không ra sữa được nữa, mới hài lòng nhả ra. Hai núʍ ѵú bị mυ"ŧ như nho đỏ, cứng và sưng tấy.

"Anh nhẹ thôi......" Mang thai khiến cô càng ham muốn tìиɧ ɖu͙© và nhạy cảm hơn, chỉ cần bú sữa, âʍ ɦộ của cô sẽ chảy nước.

Kỳ Hành mở hai chân cô ra, nhìn nước chảy ra từ hoa tâm giữa hai chân cô.

"Đã có bé cưng rồi sao còn chảy nước như vậy chứ? Ga trải giường ướt hết rồi này."

"Hừ... Không, không biết. Chồng, chồng. "

Ninh Tiểu Mãn nóng lòng, vừa nói vừa duỗi chân đến giữa hai chân anh, lòng bàn chân đầy thịt ấn nhẹ vào cái thứ đang phồng lên. Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng gọi anh, gọi rất dễ nghe.

Anh nhận thấy bàn chân nhỏ bé của cô càng cọ anh, hoa tâm càng chảy nhiều nước.

Nụ hoa màu hồng ướt đẫm khẩn khiết cầu hoan khiến mắt anh đỏ hoe. Lấy chân cô ra, bắt đầu cởϊ qυầи áo, cô quằn quại không vui, hai chân vẫn mở rộng.

Người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nâng cô lên một lần nữa: "Cục cưng muốn thì nên nói gì hửm?"

"Em muốn chồng đυ. em..." Cô sót ruột sờ anh, nói ra những lời dâʍ đãиɠ nhưng thấy anh vẫn không lay chuyển.

Cái mông nhỏ trắng mịn bị đánh bốp bốp mấy lần, cô co rúm lại né tránh. Làn da mịn màng, trắng nõn bị đánh đến đỏ lên, nóng đau đớn.

Cơ thể nhỏ bé nhạy cảm phản ứng, mà vẫn không được an ủi, bây giờ còn bị đánh, cô đau đớn khóc thành tiếng. Tức giận hét lên bảo không muốn anh nữa, anh đi đi.

Người đàn ông đánh càng mạnh hơn: "Em lặp lại thử xem? Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được liên lạc với anh ta nữa mà em không nghe!"

Ninh Tiểu Mẫn vô cùng tức giận, chuyện bọn họ nói không phải không thể cho người ta biết. Anh đúng là vô lý, thấy cô nói chuyện với đàn ông là lập tức nổi nóng.

"Hu hu hu....Bé cưng, bố con đánh mẹ, ông ấy không còn yêu thương mẹ con chúng ta nữa, hu hu hu......"

Ninh Tiểu Mãn tủi thân khóc, xoa cái mông nhỏ bị đánh mà khóc nức nở, bộ ngực run rẩy theo chuyển động của cô.

Trước đây lúc chưa lấy giấy kết hôn, thấy cô nói chuyện cười đùa với người đàn ông khác, anh còn sợ cô sẽ chơi trò mất tích, tức giận càng thêm tức giận, chỉ có thể lôi cô lên giường làm đến khiến cô xin tha.

Bây giờ bụng lớn rồi, không thể hung ác nữa, cô chỉ cần hở tí là khóc. Kỳ Hành đang do dự trong lòng, không biết có nên dỗ dành hay không, dỗ dành thì sau này cô sẽ càng vô pháp vô thiên hơn, nếu không dỗ dành, cô mang thù với anh thì làm sao.

Ninh Tiểu Mãn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô đã khóc thành như vậy mà anh còn chưa nguôi giận, càng nhận ra anh không thể nói lý. Tức giận ngồi dậy, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hét lên nói muốn về nhà mẹ đẻ, không thèm ở với anh nữa.

Kỳ Hành nghe vậy thì vội vàng ôm lấy cô, không để cô nhúc nhích. Nếu cô về nhà mẹ đẻ cáo trạng với chú và ông nội thì rắc rối sẽ tìm đến anh, thậm chí lỗ tai còn bị nói đến lên kén.

Người đàn ông tức giận đến nghiến răng, cảm thấy bây giờ cô rất có bản lĩnh, ghét bỏ đặt cô trở lại giường, bịt miệng nhỏ cô lại, xoa bầu vυ" ngăn chặn giữa hai chân của cô.

Vẫn là như cũ, chỉ ở trên giường cᏂị©Ꮒ cô đến xin tha là được rồi, Kỳ Hành nghĩ thầm.

Quay lại trang sáchChương tiếp theo