Chương 1: Phần đệm (1)

"Cậu về rồi." Thím Hứa vội bỏ khăn lau xuống, cầm lấy túi văn kiện của Kỳ Hành.

"Hành lý ở trong xe. Mợ chủ đâu rồi?" Anh cởϊ áσ khoác màu vàng nhạt rồi kéo cổ áo.

"Mợ đang ở phòng làm việc."

Kỳ Hành cau mày, vừa đi đến đầu cầu thang thì chợt dừng lại: "Lại đang vẽ tranh à, không phải đã bảo thím trông coi cô ấy rồi sao?"

"Cái này..."

Kỳ Hành xua tay đi lên lầu, tính tình cô gái nhỏ rất nóng nảy, chắc hẳn thím Từ cũng hết cách rồi.

Bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông vừa đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra thì nghe thấy vợ mình nói: "Thật sao? Vậy anh giúp em quyên góp cho những đứa trẻ kia được không?"

"Ah, quá tốt rồi, cảm ơn anh, A Triệt." Ninh Tiểu Mãn vui vẻ cầm điện thoại, mỉm cười.

Kỳ Hành vừa nghe vậy sắc mặt liền trở nên khó coi, sải bước đến cướp lấy điện thoại rồi cúp máy.

Ninh Tiểu Mãn sửng sốt, nhìn người tới, phát hiện đó là anh thì bĩu môi tức giận.

"Thiếu đòn đúng không? Còn dám liên lạc với anh ta hửm?" Còn cười vui vẻ đến như vậy.

Kỳ Hành nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không có một chút sợ hãi nào, thậm chí còn tức giận nhìn anh, như thể anh đã ngăn cản cô làm chuyện tốt đẹp nào đó.

Ninh Tiểu Mãn bây giờ đã mang thai, mặc một chiếc váy bà bầu cotton thuần khiết có in lá màu trắng, bụng ưỡn tròn sáu tháng, nhưng tay chân vẫn rất thon thả, đặc biệt là ngực còn lớn 1 cup so với trước kia.

Anh không nhịn được yêu thương, kìm nén tức giận ôm lấy cô, hôn cô, lưỡi lớn chứa đựng tức giận xông vào trong miệng, móc lưỡi nhỏ, khuấy động lên, mυ"ŧ ở đầu lưỡi khiến cô có chút đau đớn.

"A. . . A" Bàn tay nhỏ bé áp vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, cái đầu nhỏ giẫy giụa muốn thoát ra.

Lúc này, nhóc con trong bụng cảm nhận được sự kích động của cô, tung quyền vào bụng cô.

Cô gái nhỏ tức giận ra sức véo eo anh, người đàn ông hơi mở miệng ra, cô liền tránh sang, khiến anh càng tức giận hơn.

Đúng là càng ngày càng không nghe lời, biết rõ người đàn ông kia là tử huyệt của anh, đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi, mà cô vẫn không nghe.

Nếu không phải vì nhớ cô nên kết thúc công tác sớm trở về thì thật không biết họ còn liên lạc qua lại với nhau.

Bế cô lên đi về phía phòng ngủ. Coi như cô đang mang thai sáu tháng, anh cũng có nhiều cách để khiến cô xin tha.

"Hành, nhóc con đang động." Ninh Tiểu Mãn nép vào vòng tay của người đàn ông, vẻ mặt dường như đang nhẫn nhịn đau đớn.

Kỳ Hành nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đặt tay lên cái bụng tròn trịa của cô để tìm kiếm chuyển động của thai nhi.

"Nó lại đá em sao?" Đôi lòng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve, sau khi cảm nhận được chuyển động của thai nhi, anh hôn lên nó một cái.

"Ừm...... Còn không phải tại anh sao?" Người này vừa về đã chọc cô tức giận, cô và A Triệt chỉ là đang bàn chuyện chính sự thôi đấy.

Đã nhiều năm rồi, còn không buông tha cho anh ấy. Không đúng, anh sẽ không tha thứ cho bất kỳ người đàn ông nào. Cô trừng mắt nhìn cái người đàn ông độc đoán này.

Có phải anh nên lấy lại uy quyền không? Khi mới mang thai, tính khí của cô rất tệ, nhưng cho dù cô có tệ đến đâu, cũng biết nhìn sắc mặt của anh mà kiềm chế lại. Bây giờ thì sao, muốn lên trời rồi à?

"Anh thấy là em rất thiếu đòn, bây giờ em không ngoan, anh rất tức giận. "

Ninh Tiểu Mãn liếc mắt nhìn anh, có chút hoảng sợ. Anh vốn rất quan tâm đến cô, và mặc dù cô có nóng tính hay ương bướng, vẫn khó địch lại độc tài chuyên chế của anh.

"Hu, bé cưng đá em, em đau. Chồng...... Ôm một cái, chồng, chồng." Cô gái nhỏ chỉ có thể giả vờ khóc làm nũng để làm dịu cơn giận của anh.

Đi công tác mấy ngày, trong lòng anh chỉ luôn mong nhớ cô, không nhịn được nhanh chóng hoàn thành mọi việc rồi chạy về.