Chương 27

Xe chạy về hướng nhà ga.

Tầm mắt Lâm Sơ Diệp chuyển từ khung cảnh biệt thự xa hoa ngoài cửa sổ sang sườn mặt nghiêm nghị của Ôn Tịch Viễn.

“Đón ai vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô: “Em họ của anh với chồng của em ấy.”

Lâm Sơ Diệp cười: “Ồ.”

Ôn Tịch Viễn thấy cô chậm rãi tựa vào lưng ghế, hai tay tùy ý đặt trên đùi bỗng siết chặt.

“Lâm Sơ Diệp.” Anh gọi tên cô.

“Vâng?” Lâm Sơ Diệp mỉm cười nhìn anh, mở miệng nói trước: “Anh nói thử xem, em nửa đường đã xuống xe như thế có tốt hay không? Chị của anh vẫn còn ở trong nhà chờ em.”

Ngữ khí của cô nghe có chút buồn.

Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó mỉm cười: “Không sao đâu, chị ấy hiểu mà.”

“Chỉ là có thể…..” Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại: “Sẽ hơi kinh ngạc.”

Lâm Sơ Diệp nghĩ tới bộ dáng trợn mắt há mồm của Hà Minh U lúc nãy, cười cười: “Anh dọa Hà Minh U rồi.”

Ôn Tịch Viễn: “Không sao cả, đối với thằng nhóc đó chuyện này có tính là gì.”

Lâm Sơ Diệp cười, ánh mắt chậm rãi chuyển ra ngoài cửa sổ xe.

Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô một cái, đầu cô hơi nghiêng về phía cửa xe.

Anh chỉ nhìn được sườn mặt của cô, sắc mặt vẫn bình thản như trước, khí chất hòa với ánh hoàng hôn mùa đông lại hòa hợp một cách lạ thường.

Ôn Tịch Viễn nhẹ nhàng thở hắt ra, lại gọi tên cô một lần nữa: “Lâm Sơ Diệp.”

“Vâng?” Cô quay đầu lại nhìn anh, vẫn mở miệng trước anh: “À, em họ của anh làm nghề gì thế?”

Ôn Tịch Viễn: “Cô ấy làm cảnh sát.”

Lâm Sơ Diệp bất ngờ: “Cô ấy làm cảnh sát sao. Hồi trước em cũng muốn làm cảnh sát, nhưng sau này lớn lên thì dần quên nó rồi.”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Sau này em làm nghề gì?”

Lâm Sơ Diệp cười: “Cũng không có gì, chỉ kiếm đại công việc nào đó làm cho qua ngày thôi.”

Ôn Tịch Viễn: “Vậy em lấy gì để nuôi anh đây?”

Nói xong, tầm mắt anh chuyển tới chỗ hai bàn tay đang siết chặt của cô.

“Hình như không nuôi nổi anh thì phải.” Lâm Sơ Diệp nhìn về phía anh, cười cười: “Thế không nuôi nữa có được không?”

Ôn Tịch Viễn: “Không được.”

“Anh sẽ nấu cơm, ăn cũng không nhiều, tiền cũng không tiêu nhiều, rất dễ nuôi.” Anh lại bổ sung thêm: “Hoặc là anh cố gắng một chút, để anh…..”

Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng cắt ngang: “Người muốn nuôi anh nhiều lắm đấy, anh đừng có mà nghĩ tới bọn họ.”

Ôn Tịch Viễn mỉm cười, không nói tiếp nữa, đột nhiên đưa tay về phía cô, nhẹ nhàng xoa đầu.

Lâm Sơ Diệp không tránh đi, chỉ im lặng để cho anh xoa, thậm chí còn có chút hưởng thụ.

Đầu của cô nhỏ mà tay của anh lại lớn, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, không hiểu sao còn mang theo chút cưng chiều.

Lâm Sơ Diệp cảm thấy có chút tiếc nuối.

Sau này từ từ tìm hiểu là được rồi.

—–

Rất nhanh đã tới nhà ga.

Khi Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp tới nơi, vừa lúc có đoàn tàu mới đến, người ra ra vào vào rất đông.

Ôn Tịch Viễn theo bản năng kéo tay Lâm Sơ Diệp, cảm nhận rõ ràng bàn tay cô hơi co lại, giống như muốn rút tay về, nhưng cuối cùng lại ngừng lại.

Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, không nói gì chỉ nắm chặt tay cô.

Ôn Giản và Giang Thừa vừa đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ôn Tịch Viễn trong đám đông cùng với Lâm Sơ Diệp đang bị anh nắm tay ở bên cạnh.

Ôn Giản ngạc nhiên nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.



Sắc mặt Ôn Tịch Viễn vẫn bình thản, vẫy tay với cô và Giang Thừa: “Bên này.”

Ôn Giản cùng Giang Thừa đi ra, đi về phía Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp.

Ôn Tịch Viễn chỉ vào hai người, giới thiệu cho Lâm Sơ Diệp: “Lâm Giản Giản, Giang Thừa.”

Anh có thói quen gọi tên hồi nhỏ của Ôn Giản.

Lại chỉ vào Lâm Sơ Diệp để giới thiệu với hai người: “Lâm Sơ Diệp.”

Ôn Giản cẩn thận nhìn Ôn Tịch Viễn, hỏi thử một câu: “Chị dâu?”

Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Ừ, chị dâu.”

Ôn Giản lập tức tự giới thiệu: “Chào chị, chị dâu, em là….”

Cô chỉ chỉ Ôn Tịch Viễn: “Em họ của anh ấy, Lâm Giản Giản, còn đây là…..”

Cô ôm lấy cánh tay của Giang Thừa, muốn nói là “chồng”, nhưng lại có chút ngượng ngùng, cười cười ôm chặt cánh tay của anh, bỏ qua cách xưng hô đó: “Ừm, Giang Thừa, anh ấy tên là Giang Thừa.”

Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Ôn Giản đứng thẳng lưng, hơi xấu hổ.

Giang Thừa rút cánh tay đang bị Ôn Giản ôm ra, chuyển thành ôm cô, lúc này mới nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, khách khí gật đầu: “Chào chị dâu, em là chồng của cô ấy, Giang Thừa.”

Lâm Sơ Diệp nhìn dáng vẻ ân ái của hai người, không nhịn được mỉm cười đáp: “Xin chào.”

Nghĩ đến hai người vừa mới xuống tàu, đúng lúc đến giờ ăn cơm, lại hỏi: “Hai người vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Muốn tìm một quán nào đó vào ăn không, hay là?”

Nói xong cô nhìn Ôn Tịch Viễn, muốn hỏi ý kiến anh.

“Ăn ở ngoài đi.” Ôn Tịch Viễn nói, sau đó lại nhìn về phía Giang Thừa:”Hai người muốn ăn gì?”

Giang Thừa nhìn qua Ôn Giản: “Em muốn ăn gì?”

Ôn Giản: “Bọn em ăn gì cũng được, cứ chọn đại đi ạ.”

Ôn Tịch Viễn gật đầu, quay đầu lại hỏi Lâm Sơ Diệp: “Em thấy ăn ở đâu thì được?”

Lâm Sơ Diệp không quen với việc sắp xếp những thứ này cho lắm.

“Anh quyết định đi, em cũng không biết bọn Giản Giản thích ăn gì.”

Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.”

Lại hỏi cô: “Ăn lẩu có được không?”

Lâm Sơ Diệp: “Em sao cũng được.”

Ôn Giản cũng gật đầu: “Thế ăn lẩu đi ạ. Thời tiết lạnh thế này ăn lẩu là hợp nhất.”

Ôn Tịch Viễn dẫn bọn họ đến một quán lẩu ở nội thành.

Phục vụ đưa thực đơn tới.

Giang Thừa và Ôn Tịch Viễn mỗi người cầm một quyển, sau đó đều tự giác đưa menu qua cho người ngồi bên cạnh là Ôn Giản và Lâm Sơ Diệp.

“Xem xem muốn ăn gì.”

Lời nói ra cũng giống nhau y như đúc.

Ôn Giản nhẹ đáp “Để em xem thử”, sau đó nhận lấy thực đơn.

Lâm Sơ Diệp không nhận, nhẹ giọng nói với Ôn Tịch Viễn: “Hay là anh xem đi.”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, sau đó mở menu ra: “Bao tử bò?”

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”

Ôn Tịch Viễn: “Ăn tôm viên không?”

Lâm Sơ Diệp gật đầu như trước: “Được.”

Ôn Tịch Viễn: “Thịt bò thì sao?”

Lâm Sơ Diệp vẫn gật đầu như trước: “Vâng.”

Phía đối diện, Ôn Giản và Giang Thừa cũng chọn món giống như phương thức của hai người bên này, chẳng qua là cô phụ trách hỏi, Giang Thừa phụ trách gật đầu.

Ôn Giản đóng thực đơn lại, nhìn qua Ôn Tịch Viễn đang kiên nhẫn hỏi Lâm Sơ Diệp từng món, Lâm Sơ Diệp cũng phối hợp gật đầu.



Ôn Giản hoang mang quay đầu nhìn Giang Thừa, cảm thấy hai người bọn họ quá khách sáo, nhìn không giống như là một cặp.

Giang Thừa cho cô một ánh mắt trấn an, để cô đừng lo lắng.

Ôn Tịch Viễn chọn món xong, đưa thực đơn trả lại cho phục vụ, lúc này mới nhìn về phía Ôn Giản và Giang Thừa.

“Sao đột nhiên lại tới thành phố Ninh thế?”

Ôn Giản: “Em vừa được nghỉ đông, muốn trở về thăm một chút, cho nên về.”

Nói xong lại không nhịn được nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Anh họ, anh với chị dâu ở bên nhau khi nào thế?”

Cô còn nhớ trước đó không lâu mẹ Ôn Tịch Viễn tán gẫu với cô, nói Ôn Tịch Viễn không chịu kết hôn, cho nên muốn cô giới thiệu bạn gái cho anh.

Ôn Tịch Viễn: “Mới đây.”

Ôn Giản: “Giấu cũng kỹ quá đó chứ.”

Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái: “Sao kỹ bằng em được? Lúc đó mới bao nhiêu tuổi, không lo đọc sách học hành cho tốt, lại đi yêu sớm cơ đấy.”

“………” Ôn Giản không phục: “Sao lại nói bọn em yêu sớm chứ? Lúc ấy em và Giang Thừa chỉ là tình bạn thuần khiết, tay còn không dám nắm nữa.”

Giang Thừa ho nhẹ: “Là yêu sớm.”

Ôn Tịch Viễn đắc ý nhìn về phía Ôn Giản.

Ôn Giản: “Nếu có thì cũng chỉ tính là yêu thầm thôi.”

Lâm Sơ Diệp không nhịn được nhìn về phía Ôn Giản, lại nhìn Giang Thừa, có thể nhìn thấy rõ tình cảm giữa hai người.

Ôn Tịch Viễn chỉ Ôn Giản, giải thích với Lâm Sơ Diệp: “Con bé này lúc trước trốn trong tủ quần áo, bị Giang Thừa đúng lúc đi kiểm tra tủ quần áo phát hiện ra. Cũng không biết hai người làm cái gì, con bé trốn nhà đi, một chút dấu vết cũng không tìm ra. Còn có lần học lớp 12, đêm hôm khuya khoắt không chịu ngủ, lại đi tới cửa sổ nhìn cậu ta, thiếu chút nữa dọa bà của nó một phen.”

Lâm Sơ Diệp kinh ngạc hô lên: “A?”

Cô cảm thấy mình đã là to gan lắm rồi, nhưng mà cũng chỉ là nói miệng thôi, không ngờ Ôn Giản lại trực tiếp hành động luôn.

“Anh đừng có miêu tả chi tiết như thế, sẽ khiến chị dâu hiểu lầm em đó. Lúc đó em làm thế là có nguyên nhân, có hiểu không hả.” Ôn Giản hơi ngại, không muốn nhớ lại hai chuyện này.

Giang Thừa cực kỳ tự nhiên nắm tay cô: “Ừ, nguyên nhân đó là anh.”

Ôn Giản tò mò nhìn Lâm Sơ Diệp: “Chị dâu, sao chị quen được anh họ của em thế?”

Ôn Tịch Viễn trả lời thay cô: “Bạn học.”

Ôn Giản: “Thế sao lại ở bên nhau ạ?”

Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, không muốn trả lời vấn đề này. Cũng không thể nói là cô muốn kiếm một gen tốt để sinh con, vừa hay anh là người rơi vào bẫy của cô.

Lâm Sơ Diệp cũng hơi xấu hổ: “Cái kia…. thì……….”

Cô cũng không thể nói tại sao họ lại ở bên nhau.

Ôn Giản cũng phát hiện mình vừa hỏi một vấn đề không phù hợp, xấu hổ cười cười.

Giang Thừa lên tiếng chuyển đề tài: “Sao lâu thế rồi mà đồ ăn vẫn chưa lên?”

Lâm Sơ Diệp đứng dậy: “Để tôi đi hỏi thử.”

Nói xong không đợi những người khác phản ứng lại đã đứng lên đi ra ngoài.

Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn bóng lưng của Lâm Sơ Diệp, từ từ thu hồi biểu cảm, trở về dáng vẻ lạnh lùng mà Ôn Giản quen thuộc.

Ôn Giản cũng thu hồi biểu cảm thoải mái lúc nãy, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh họ, chuyện của anh và chị dâu là thế nào thế?”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái: “Không có gì.”

Ôn Giản chần chừ: “Là chị dâu thật, hay chỉ là người anh tìm để đối phó với người nhà?”

Ôn Tịch Viễn: “Em còn có từ nào hay hơn từ đối phó này không?”

Ôn Giản: “…….”

Ôn Tịch Viễn đứng dậy: “Hai người ngồi đây đi, anh ra ngoài xem thử.”

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Giản: Anh tiếp đãi khách thế này đấy à?

Truyện của Ôn Giản và Giang Thừa là 《Chỉ là đã nghiêm túc với em》 “Anh cô độc bước đi trong bóng tối, tìm được em là chuyện mà anh kiên trì nhất”. Mối tình đầu ngọt ngào, song hướng yêu thầm.