Chương 28

Ôn Tịch Viễn đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang ngồi ở ghế chờ cạnh quầy bar, tay đang cầm điện thoại để trước ngực, thần sắc giống như đang do dự.

“Sao thế?” Ôn Tịch Viễn đi đến chỗ cô.

Lâm Sơ Diệp hoàn hồn: “À, bọn họ nói sẽ vô bếp hỏi thử, đến giờ vẫn chưa ra.”

Lại hỏi anh: “Sao anh lại ra đây?”

Ôn Tịch Viễn: “Lo cho em.”

Lâm Sơ Diệp cười: “Có gì mà phải lo lắng cơ chứ.”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô, không nói tiếp. Con ngươi đen sâu thẳm, rõ ràng một câu cũng chưa nói, nhưng lại ẩn chứa cảm giác áp bách.

Lâm Sơ Diệp không tự chủ được mà né tránh ánh mắt của anh, đôi mắt chuyển hướng về phía cửa phòng bếp.

Đúng lúc nhân viên phục vụ từ trong đó đi ra.

Lâm Sơ Diệp kiếm cớ hỏi chuyện thức ăn, nhằm tránh đi áp lực mà Ôn Tịch Viễn mang lại: “Xin chào, xin hỏi đồ ăn của bàn số 7 khi nào thì được mang lên?”

Phục vụ đáp: “Sẽ mang lên ngay lập tức ạ.”

“Được, cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp mỉm cười nói cảm ơn, chuyển hướng sang Ôn Tịch Viễn: “Quay lại thôi?”

Ôn Tịch Viễn gật đầu, vòng tay qua eo ôm cô, đi về phía bàn ăn.

Trong trí nhớ của Lâm Sơ Diệp, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc như thế này.

Bọn họ từng nắm tay, từng hôn thậm chí đã từng tiếp xúc thân thể khi cả hai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng động tác ôm thắt lưng này là lần đầu tiên.

Lâm Sơ Diệp không tránh, chỉ im lặng để anh ôm, đưa cô trở về bàn.

“Phục vụ nói sẽ mang lên ngay.” Lâm Sơ Diệp cười nói, cùng Ôn Tịch Viễn ngồi xuống.

Ôn Giản cũng mỉm cười: “Không sao, không cần phải gấp.”

Cô bình tĩnh quan sát hai người Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp, thấy Lâm Sơ Diệp có vẻ hơi căng thẳng, rõ ràng là vẫn chưa quen với kiểu tiếp xúc thân mật như thế này với anh họ.

Ôn Giản rất tự giác, không đề cập đến vấn đề tình cảm của hai người, chỉ nói những chuyện thường ngày, cùng với một vài chuyện thời học sinh.

Bữa cơm này tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Sơ Diệp lấy hóa đơn, muốn đi tính tiền.

Ôn Tịch Viễn đưa tay về phía hóa đơn: “Để anh.”

“Vâng.” Lâm Sơ Diệp nhẹ đáp, không tranh mà đưa hóa đơn cho anh.

Ôn Tịch Viễn nhớ tới lúc nãy anh nói sẽ đến chỗ của Ôn Thư Ninh, còn nói là sẽ chuẩn bị quà gặp mặt giúp Lâm Sơ Diệp. Vậy là cô lo lắng anh sẽ tiêu nhiều tiền nên mới do dự muốn xuống xe tự chuẩn bị sao. Mí mắt anh khẽ hạ xuống, không nói gì, vươn tay lấy điện thoại ra quét mã.

Ôn Giản nhìn về phía hai người, cảm giác như giữa hai người vẫn còn xa lạ, giống như lúc cô và Giang Thừa vừa mới gặp lại nhau.

Khi đó bởi vì trong lòng cô có chút tâm sự, lại gặp lại Giang Thừa sau mười năm xa cách. Nụ hôn tiếc nuối vào đêm trước khi thi đại học đó cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu cô từ khi gặp lại Giang Thừa. Nhưng hai người đã xa cách mười năm, tiếc nuối có, vui mừng có, cùng với sự uất ức đã kìm hãm mười năm ròng và những cảm xúc lạ len lỏi đan xen lại với nhau..Khiến cho Ôn Giản khi đối mặt với Giang Thừa ít nhiều mang theo chút gò bó câu nệ, nhưng lại không giống với Lâm Sơ Diệp.

Lâm Sơ Diệp rõ ràng là đang tránh né.

Ôn Giản không khỏi liếc mắt nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn như trước, nhưng người khôn khéo như Ôn Tịch Viễn sao lại không nhận ra được chứ.

Bàn tay đặt ở dưới bàn bị Giang Thừa nhẹ nhàng nắm lấy.

Ôn Giản quay đầu nhìn Giang Thừa, trong mắt có chút lo lắng.

Giang Thừa cười cầm tay cô, không tiếng động nhẹ nhàng trấn an.

“Bọn họ không sao đâu, đừng lo lắng.”

Chỉ cần một người không buông tay, sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Hiển nhiên, Ôn Tịch Viễn sẽ là người không buông tay.

Anh nhìn Ôn Tịch Viễn.

Ôn Tịch Viễn thanh toán xong, nhìn về phía bọn họ: “Đã đặt khách sạn chưa? Đêm nay nghỉ ở đâu?

Anh hiển nhiên đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, kiểm soát toàn cục trong tay, hoàn toàn không giống với biểu cảm kìm nén như ở nhà ga lúc nãy.

Ôn Giản gật đầu: “Đặt rồi ạ.”

Nói rồi báo địa chỉ của khách sạn.

Địa chỉ đó cách căn gác nhỏ của Ôn Tịch Viễn ở không xa.

Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Anh đưa hai người qua đó.”

Lại quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp: “Cùng đi nhé?”

Lâm Sơ Diệp gật đầu, vừa muốn đứng dậy, di động vang lên.

Lâm Sơ Diệp nhìn điện thoại, có chút áy náy: “Ngại quá, em đi nghe điện thoại trước.”

Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đi đi.”

Ôn Giản cũng cười: “Không sao, chị cứ nghe điện thoại đi, không cần phải gấp.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Là Phùng San San gọi tới.

Lâm Sơ Diệp vừa nhấn nút nghe, đầu bên kia liền truyền đến giọng của Phùng San San: “Sơ Diệp à, không biết Chu Cẩn Thần lại phát điên cái gì nữa. Ngày hôm đó, sau khi bị em chọc tức liền mua vé máy bay về Bắc Thị, không nói không rằng sắp xếp phim cho em nên bây giờ em phải lập tức vào đoàn làm phim.”



Lâm Sơ Diệp: “………”

Phùng San San: “Hơn nữa em có biết bộ phim này em nhận là như thế nào không? Chính là bộ mà Chu Cẩn Thần làm giám chế, anh ta thường xuyên ở lại trong đoàn.”

“Quan trọng nhất là” Phùng San San có chút dở khóc dở cười nói:”Anh ta còn để bộ phận pháp lý của công ty soạn đơn khiếu nại về việc em vi phạm hợp đồng, nếu em không đi sẽ lập tức khởi tố em tội vi phạm hợp đồng!”

Vài năm gần đây Chu Cẩn Thần làm không ít loại chuyện như thế này, mỗi lần bị Lâm Sơ Diệp chọc tức sẽ tức khắc phân vai diễn cho Lâm Sơ Diệp, đều là phải ngay lập tức gia nhập đoàn làm phim, còn chuẩn bị trước đơn khởi tố vi phạm hợp đồng. Nhưng cô cũng không biết Lâm Sơ Diệp làm cách nào, cũng không nghe cô ấy nói qua, chỉ là đơn khởi tố kia vẫn chưa bao giờ được trình lên.

Lần này cô cũng chỉ là làm nghĩa vụ của người đại diện thông báo cho Lâm Sơ Diệp biết, cô nghĩ Lâm Sơ Diệp sẽ giống như những lần trước, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy cứ để anh ta kiện đi”, lại không nghĩ tới lần này Lâm Sơ Diệp lại nói với cô một câu: “Nhận đi.”

Phùng San San bị dọa sợ, nghĩ rằng mình nghe nhầm: “Em nói gì cơ?”

Lâm Sơ Diệp: “Em nhận vai diễn này.”

Lại hỏi cô: “Đoàn làm phim quay ở đâu thế? Chị gửi địa chỉ cho em, sáng mai em qua đó.”

Phùng San San: “……”

“Lâm Sơ Diệp, em không sao đó chứ?” Cô có chút lo lắng.

Lâm Sơ Diệp cười: “Em thì có chuyện gì được chứ. Chỉ là lâu rồi em không diễn, muốn đi diễn thôi.”

“Nhưng mà…..” Phùng San San vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, còn không đúng chỗ nào thì không nói được.

Lâm Sơ Diệp cười: “Thật sự không có chuyện gì. Công việc bên này của em vốn chỉ là tạm thời, lúc trở về đây em cũng đoán được Chu Cẩn Thần không sớm thì muộn sẽ nổi điên lên, nên đã nói trước với Diệp Hân, đến lúc đó gọi điện cho cô ấy nói một chút là được thôi.”

Phùng San San: “Nhưng mà em đồng ý cũng nhanh quá rồi, không muốn suy nghĩ một chút sao?”

Lâm Sơ Diệp: “Không cần. Chị đặt vé máy bay cho em trước là được rồi, em còn có việc, cúp trước nhé.”

Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, màn hình trở về đoạn chat của cô và Hứa Mạn trên Wechat.

Là lúc cô đi ra hỏi phục vụ khi nào thì mang đồ ăn lên, sau đó gửi tin nhắn cho Hứa Mạn: “Mợ, khách thuê trọ ở căn gác kia tên là gì ạ?”

“Từ Tử Dương. Sao thế?”

Hứa Mạn sau khi thấy tin nhắn của cô thì trả lời, đến giờ cô vẫn chưa trả lời lại Hứa Mạn.

Lâm Sơ Diệp nhắn lại một câu “Không có gì”, sau đó tắt di động, xoay người, sau đó đột nhiên dừng lại.

Ôn Tịch Viễn không biết đã đứng sau cô từ khi nào, đang nhìn cô, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.

“Từ Tử Dương là bạn của anh.” Anh nói: “Mấy ngày nay cậu ta có việc nên phải rời đi, vừa đúng lúc anh đang kiếm chỗ trọ, cho nên ở chỗ của cậu ta.”

Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Trùng hợp thật.”

Ôn Tịch Viễn cũng cười: “Ừ, thật trùng hợp.”

Lâm Sơ Diệp nhìn về ghế phía sau anh: “Đi rồi sao?”

Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Ừ, đi thôi.”

Anh đưa tay về phía cô.

Lâm Sơ Diệp chần chừ một lúc, sau đó nắm lấy tay anh đi ra ngoài.

Bàn tay vừa mới đặt vào tay của anh đã bị nắm chặt, kéo cô lại gần bên anh.

Ôn Giản và Giang Thừa vừa mới ra ngoài thì nhìn thấy hai người đang nắm chặt tay nhau.

Ôn Giản cười cười nhìn hai người: “Đi thôi.”

Từ đây đến khách sạn khoảng nửa giờ lái xe.

Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp đưa hai người tới khách sạn.

Ôn Giản không dám nói mấy lời linh tinh như chờ uống rượu mừng của hai người, chỉ cười cười mời hai người nếu rảnh thì đến Tùng Thành chơi, cô và Giang Thừa đều ở Tùng Thành.

Lâm Sơ Diệp mỉm cười gật đầu: “Được.”

Sau khi đưa hai người vào thang máy, Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp trở lại xe, lên xe, cài dây an toàn.

Ôn Tịch Viễn đưa cô trở về căn gác.

Xe đã dừng hẳn nhưng hai người vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Hai tay đặt trên đùi của Lâm Sơ Diệp vô thức mà nắm chặt, giống như buổi tối hôm anh đưa cô trở về nhà bà ngoại.

Lúc ấy cô có chuyện muốn nói với anh, nhưng lại khẩn trương đến nỗi không nói được chữ nào.

Lần này cũng thế, nhưng không phải là khẩn trương, mà là do dự.

“Ôn Tịch Viễn.” Cô nhẹ giọng gọi tên anh, quay đầu nhìn anh.

Ôn Tịch Viễn nhẹ “Ừ” một tiếng, nhẹ giọng hỏi cô: “Vào trong ngồi một lát không?”

Lâm Sơ Diệp do dự một chút, sau đó gật đầu: “Được.”

Hai người xuống xe, một trước một sau đi về phía căn gác.

Bóng của hai người bị đèn đường kéo dài, chồng lên nhau.

Ôn Tịch Viễn mở cổng, sau đó mở cửa nhà.

Lâm Sơ Diệp theo anh vào phòng khách, đóng cửa lại, nhưng không ai lên tiếng nói chuyện, cũng không bật đèn.

Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn Ôn Tịch Viễn, anh hơi ngửa đầu, bóng lưng cao lớn, khí chất lạnh lùng sắc bén hoàn toàn bộc lộ trong đêm tối.

Rõ ràng là khí chất của người lãnh đạo, thế mà Lâm Sơ Diệp không biết tại sao mình lại nghĩ anh có hoàn cảnh khó khăn.



Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt hơi nhướng lên của cô.

Ánh mắt vẫn bình thản trầm tĩnh, còn mang theo một chút ngạc nhiên và ngượng ngùng.

Thấy anh nhìn mình, Lâm Sơ Diệp ngượng ngùng, cười cười với anh: “Không bật đèn sao?”

Nói xong liền xoay người định bật đèn.

Tay Ôn Tịch Viễn đột nhiên từ phía sau vươn ra, đè bàn tay đang định nhấn công tắc đèn của cô.

Lâm Sơ Diệp hơi căng thẳng, rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể anh đang tiến lại gần.

Ôn Tịch Viễn ôm thắt lưng của cô, xoay người cô lại, tay kia vẫn nắm tay cô, thuận thế áp cô ở trên tường, sau đó cúi thấp đầu, hôn thật mạnh lên môi cô.

Lâm Sơ Diệp cũng từ bỏ sự rụt rè, kiễng chân, vòng tay qua cổ anh.

Tia lửa bắn ra ngay lập tức.

Từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo theo đó mà rải rác mỗi chỗ một ít.

Lâm Sơ Diệp bị Ôn Tịch Viễn đặt trên giường, trong lúc mơ màng, Lâm Sơ Diệp thấy anh vươn tay lên tủ đầu giường, lấy ra một hộp, không biết là mua từ khi nào.

Cô thở hổn hển, nhẹ giọng nói với anh: “Có thể…… Không đeo được không?”

Nói xong liền bị Ôn Tịch Viễn lạnh lùng liếc một cái.

“Lâm Sơ Diệp, em nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Lời vừa dứt, lại bị anh hôn một cái thật mạnh.

Ôn Tịch Viễn có hơi mạnh mẽ, cô bị anh làm cho phát khóc, rồi lại bị hành động dỗ dành của anh mà mềm lòng.

……..

Sau khi kết thúc, Lâm Sơ Diệp cuộn chăn đưa lưng về phía Ôn Tịch Viễn, hơi thở còn hơi loạn, cũng không dám nhìn thẳng anh.

Hai người đều là lần đầu, nhưng bản năng của người đàn ông về phương diện này có ưu thế hơn, hơn nữa năng lực học tập cùng với thể lực của anh từ trước đến nay đều rất mạnh, so với Lâm Sơ Diệp thì càng áp đảo. Anh dễ dàng khống chế và kiểm soát được tất cả cảm xúc và phản ứng của cô trong lòng bàn tay.

Lâm Sơ Diệp nhớ lại sự mạnh mẽ vừa nãy của Ôn Tịch Viễn, lý trí vừa được lấy lại càng thêm xấu hổ thẹn thùng, không dám đối mặt với Ôn Tịch Viễn.

Cánh tay Ôn Tịch Viễn đặt ngang eo cô, ôm vào lòng.

“Lâm Sơ Diệp, sao em không thể ngốc một chút chứ.” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.

Lâm Sơ Diệp cười: “Thông minh tốt biết mấy, sau này có thể bớt lo lắng về chỉ số IQ của con một chút.”

“Vậy cũng chưa chắc, em nhìn Hà Minh U thử xem, ba mẹ nó đều thông minh như vậy, sao lại sinh ra một đứa ngốc như thế chứ?” Vẫn là giọng khàn khàn như lúc nãy.

Lâm Sơ Diệp: “Có lẽ chỉ là chưa được thông suốt thì sao?”

Ôn Tịch Viễn cười khẽ: “Sau này con của chúng ta tuyệt đối không được giống thằng nhóc.”

Anh cảm nhận được rõ ràng người trong lòng mình cứng đờ, lửa nóng trong l*иg ngực cũng hạ xuống một chút.

“Ôn Tịch Viễn.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng gọi tên anh: “Em không thể kết hôn với anh.”

Ôn Tịch Viễn không lên tiếng.

“Thứ em thích chính là cuộc sống ở căn gác nhỏ. Bất kể em ở đâu, mỗi ngày sau khi kết thúc công việc, về đến nhà thì có người nấu cơm cho em, nghe em lải nhải về cuộc sống thường ngày, sau khi ăn xong chúng ta ai làm việc nấy, không cần quá nhiều sự trao đổi, nhưng mỗi một ánh mắt của đối phương đều có thể hiểu họ đang nghĩ gì. Anh ấy có thể không có tiền, nhưng anh ấy nhất định có ước mơ của anh ấy, em sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi anh ấy và giấc mộng của anh ấy. Đáng tiếc, đây không phải là cuộc sống bình thường của anh.”

Đây là cuộc sống của Ôn Tịch Viễn trong tưởng tượng của cô, không có vòng luẩn quẩn phức tạp, không cần quá bận bịu, cũng không cần trèo lên cao để so sánh với bất kỳ ai, cực kỳ đơn giản, cùng nhau dốc sức làm việc, cùng nhau sống một cuộc sống giản dị ngày qua ngày. Thậm chí ngay cả những ngày cô quay phim, có thể mang anh đi khắp những chỗ cô quay, cùng nhau tiếp tục cuộc sống đơn giản như ở căn gác nhỏ.

Nhưng thực tế Ôn Tịch Viễn có điều kiện rất tốt, có thể vượt quá cái tốt mà cô tưởng tượng, không phải là thứ cô có thể với tới.

Ôn Tịch Viễn vẫn im lặng như cũ. Cuộc sống ở căn gác nhỏ này không phải là cuộc sống bình thường của anh và cũng sẽ không bao giờ phải.

Cuộc sống này chỉ là một chút nhàn rỗi anh lén trộm khỏi cuộc sống bận rộn của mình mà thôi.

Cô nghĩ mình đã tìm được người như trong tưởng tượng, cùng cô nỗ lực phấn đấu, một người sẵn sàng vì cô mà nấu cho cô chén canh.

Đáng tiếc thay, Ôn Tịch Viễn không phải.

Ngày hôm sau, khi Ôn Tịch Viễn tỉnh lại đã không thấy Lâm Sơ Diệp.

Cô có để lại tờ giấy ở đầu giường: “Trong khoảng thời gian này em thật sự rất vui vẻ, cảm ơn anh, bảo trọng.”

Ôn Tịch Viễn vo tờ giấy thành một cục, hung hăng ném vào thùng rác, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý.

“Đặt cho tôi một vé máy bay về Bắc Thị, chuyến sớm nhất.”

Trợ lý gật đầu: “Vâng.

“Đúng rồi, ngài bảo tôi điều tra danh sách những nghệ sĩ ký hợp đồng với Tinh Nhất, đã tra được rồi, có cần tôi gửi vào email của ngài không?”

Ôn Tịch Viễn: “Không cần.”

Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, xoay người đi thu dọn hành lý, đột nhiên động tác ngưng lại, sau đó lại gọi cho trợ lý.

“Trong danh sách có phải có một cô gái tên Lâm Sơ Diệp?”

Trợ lý lật tài liệu: “Đúng, có tên này.”

Ôn Tịch Viễn: “Tại sao trên mạng không có tên của cô ấy?”

Trợ lý: “Cô ấy bị công ty đóng băng rồi, mấy năm nay vẫn luôn nộp đơn lên tòa để chấm dứt hợp đồng, nhưng không có kết quả.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tổng: Bỏ đi mà bỏ lại con đã là quá đáng lắm rồi, còn muốn mang thai rồi bỏ chạy~