Chương 6: Bây giờ xin từ chức còn kịp không? (3)

Tiết Văn đi tới: "Tôi sẽ gửi mấy văn kiện qua wechat cho hai người, trước tiên hai người làm quen một chút công việc ở công ty, Tổng giám đốc Tần đang bận, hẳn là chiều nay sẽ tự mình phỏng vấn hai người."

Thấy sắc mặt của Thẩm Băng Đàn không tốt, Tiết Văn lo lắng hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?"

Thẩm Băng Đàn lắc đầu: "Không có ạ."

Dương Hiên đoán tâm trạng Thẩm Băng Đàn không tốt là do lo lắng bị sa thải, liền chủ động giúp cô hỏi dò: "Chị Văn, hai chúng em sớm đã phát hiện ra trong văn phòng này có camera giám sát, không phải là khảo sát còn chưa có kết thúc, chị đang thử thăm dò bọn em đấy chứ?"

Tiết Văn khẽ cười: "Buổi sáng là trợ lý Tề báo cáo với Tổng giám đốc Tần, nói về hai người lúc tuyển vào một chút, không có mở lâu đâu."

Dương Hiên nghe xong mắt nhướng thẳng lên, trong lòng không hiểu sao lại chột dạ hỏi tiếp: "Cho nên buổi sáng lúc chúng em nói chuyện, Tổng giám đốc Tần đều nghe được rõ ràng ạ?"

"Thư ký văn phòng liên quan đến chuyện thương nghiệp cơ mật, có camera giám sát là chuyện rất bình thường." Tiết Văn thấy trên mặt cậu ta băn khoăn một lát, đôi mắt khẽ chớp: "Cậu phản ứng lớn như thế, chắc là buổi sáng đã làm việc gì trái với lương tâm rồi hả?"

"Làm sao lại như vậy? Em chỉ. . . Tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

"Đi đi, tranh thủ thời gian xem thật kỹ văn kiện đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, cậu xem Thẩm Băng Đàn người ta đã đọc tài liệu rồi kia kìa."

Dương Hiên vừa nghiêng đầu, quả thật phát hiện Thẩm Băng Đàn đang nghiêm túc xem văn kiện.

Cô gái này thật có tâm.

Thẩm Băng Đàn không thật sự chăm chú đọc, từ lúc chị Văn nói là Tần Hoài Sơ đã nhìn thấy camera giám sát, đầu óc cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái đứng máy .

Một hồi lâu sau, mới miễn cưỡng bắt đầu khôi phục hoạt động trở lại.

Cô nghĩ đến lúc ấy từ bên trong camera nghe được tiếng "Thùng thùng" kia.

Âm thanh kia rất rõ ràng, chắc không phải do Tần Hoài Sơ cố ý tạo ra, để nói cho cô biết rằng những lời kia anh toàn nghe được đấy chứ?

Bạn trai cũ ngày xưa trở thành ông chủ của mình, vốn dĩ việc này đã đủ lúng túng rồi, đã vậy cô còn nói ra mấy câu nói như thế kia, lại còn bị anh nghe được nữa chứ, quả thực khiến cho cô xấu hổ vô cùng.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy, cùng lắm thì thay vì để Tần Hoài Sơ đề xuất sa thải cô, không bằng tự cô chủ động xin từ chức thì hơn, ít ra cũng có thể vãn hồi một chút mặt mũi.

Thủ tục xin nhận chức đã làm tốt, hợp đồng cũng ký xong rồi, bây giờ cô xin từ chức có phải cũng nên làm theo quy trình hay không, nên viết một tờ đơn từ chức?

Nghĩ như vậy, cô mới mở một tệp văn bản word trống không, bên trên bắt đầu gõ nhập ba chữ "Đơn từ chức" .

Vừa đánh xuống khoảng trống, Tiết Văn đã rời đi rồi mà lại quay lại.

Liếc nhìn qua máy tính, cô ấy hơi nhíu mày: "Không phải vừa mới làm xong xuôi thủ tục nhận chức sao, sao em lại muốn từ chức?"

Thẩm Băng Đàn liếʍ môi một cái, đứng lên lúng túng nghĩ lý do: "Chị Văn , em. . ."

Tiết Văn đưa tay ngắt lời cô: "Từ sau khi nhận chức, vấn đề mọi người đi hay ở đều là do Tổng giám đốc Tần tự mình quyết định, nếu em có ý nghĩ gì vẫn bênh đợi chút nữa trực tiếp nói với Tổng giám đốc Tần đi."

Sau đó cô ấy vỗ bả vai Thẩm Băng Đàn, bảo cô ngồi xuống: "Em cùng với Dương Hiên canh thời gian, năm phút sau Tổng giám đốc Tần có một cuộc họp video, lúc ấy sẽ kết thúc, hai người trực tiếp đến văn phòng của ngài ấy đi."

Tiết Văn nói xong, giẫm lên giày cao gót vội vàng rời đi, dường như như cô ấy đang rất bận.

Thẩm Băng Đàn nhìn qua lá đơn thư từ chức đang gõ dở, trong lòng không hiểu sao nổi lên cảm giác bực bội khó chịu.

Dương Hiên an ủi cô: "Lúc đó tiếng của cô cũng không lớn, có lẽ Tổng giám đốc Tần không nghe rõ đâu. Hơn nữa công việc này tốt như vậy, lúc trước nhận lời mời, có thể nói là mọi người ai cũng tranh nhau ứng tuyển, hai chúng ta khó khăn lắm mới được tuyển vào, cô cứ từ chức như thế thì thật đáng tiếc, vô cớ làm lợi cho người phía sau."

Thấy Thẩm Băng Đàn vẫn im lặng không nói lời nào, cậu ta suy nghĩ rồi nói: "Tôi cảm thấy Tổng giám đốc Tần không phải là kiểu người không hiểu lý lẽ, hẳn cũng không đến mức bởi vì một câu nói vô tâm của cô liền sa thải nhân viên đâu, nếu không cứ chờ một lát sau khi gặp Tổng giám đốc Tần rồi lại nói?"

"Không phải vì cái này mà tôi từ chức." Thẩm Băng Đàn không muốn giải thích nhiều, chỉ nói đơn giản xong sau đó không có nói nữa.

Năm phút sau, cô vẫn cấp tốc viết xong lá đơn xin từ chức, đồng thời in ra.

Thời gian phỏng vấn đã đến, Tổng giám đốc Tần kêu người cho bọn họ đi vào.

Đi đến cửa phòng tổng giám đốc, Thẩm Băng Đàn xiết chặt đơn từ chức trên tay, rồi hít sâu một hơi.

Dương Hiên cũng rất lo lắng, nhưng vẫn không quên an ủi cô: “Lát nữa đơn từ chức đừng có vội vàng đưa lên, nếu như Tổng giám đốc Tần thật sự tức giận, tôi sẽ giúp cô nói tốt, nói không chừng còn có khả năng cứu vãn."

Vừa dứt lời, cửa bị người từ bên trong mở ra.

Tề trợ lý đi tới, khi nhìn thấy Thẩm Băng Đàn nhịn không được liền quan sát nhiều hơn vài lần, rồi mới từ từ mở miệng: "Tổng giám đốc Tần đang đọc CV của hai người, đang bảo hai người đi vào đó."