Chương 5: Bây giờ xin từ chức còn kịp không? (2)

Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên đi theo Tiết Văn đứng ở phía sau, thỉnh thoảng hướng về phía trước đưa mắt nhìn nơi xa chờ đợi.

Không bao lâu sau, ba chiếc xe thương vụ màu đen từ cửa lớn lái vào, sau đó dừng lại ở cửa.

Ở chính giữa là chiếc xe Rolls-Royce, cho dù là thân xe hay là biển số xe đều rất thu hút sự chú ý của người khác.

Trước sau là hai chiếc xe của thư ký mang theo cặp công văn, sau khi xuống xe, đều quy củ đứng ở một bên. Quả nhiên như lời HR nói, tất cả đều là nam thư ký.

Thẩm Băng Đàn đi theo đám người cùng nhau chờ đợi, ánh mắt không tự chủ được rơi vào bên trên chiếc xe Rolls-Royce ở giữa kia.

Một người đàn ông trẻ tuổi ổn trọng mặc âu phục từ trên ghế phụ của xe đi xuống, một tay tháo cúc áo vét, sau đó đi vòng ra phía sau cung kính mở cửa xe nói: "Tổng giám đốc Tần, đã đến rồi ạ."

Người đàn ông chậm rãi xuống xe.

Anh đeo đôi giày da sáng loáng, đôi chân thon dài thẳng tắp, trên người mặc âu phục màu đậm được cắt xén vừa vặn, trước ngực đeo cà vạt cẩn thận tỉ mỉ, vai rộng hẹp eo, sống lưng thẳng tắp.

Người đàn ông cực phẩm!

Thẩm Băng Đàn nghĩ như vậy, nhưng lúc ánh mắt nhìn rõ về phía khuân mặt tuấn tú góc cạnh kia, con ngươi của cô bỗng dưng phóng đại, đại não ong một cái giống như người bị một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống đập trúng đầu vậy, dưới chân đứng không vững, suýt nữa đã ngừng thở.

Khuôn mặt người đàn ông dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ tuấn tú, tóc ngắn gọn gàng rủ xuống, chiếc mũi cao anh tuấn, bờ môi mỏng, cặp mắt đào hoa lạnh lùng thâm trầm, mang theo khí chất kẻ sống chớ lại gần.

Lúc này anh đang đứng đó giơ điện thoại gọi điện, sau đó sải bước mà đi, khi đến gần thì nghe thấy anh đang lưu loát nói chuyện bằng tiếng Pháp, giọng nói mang theo vẻ lười biếng trời sinh, gợi cảm mà giàu từ tính.

Nhìn thấy các trưởng phòng đứng đón ở cửa, anh khẽ vuốt cằm, ánh mắt dường như lơ đãng nhìn về phía bên này một cái.

Thẩm Băng Đàn không có chút chuẩn bị nào liền đυ.ng phải cặp mắt sâu không thấy đáy kia, cả người cô tê dại cả da đầu, trong nháy mắt trên chân cô như có vô số rễ cây lít nha lít nhít mọc ra cắm sâu vào đất, khiến cô đứng im tại chỗ.

Nhưng mà ánh mắt kia cũng không dừng lại phía cô quá lâu, chỉ thoáng qua một chút liền dời về phía nơi khác.

Trên mặt anh từ đầu đến cuối mang theo vẻ không quen biết lạnh lùng cùng xa cách, tựa hồ căn bản không nhận ra cô là ai.

Sau khi cúp điện thoại, anh cùng với các trưởng phòng thấp giọng trò chuyện vấn đề gì đó, sau đó duỗi ra đôi chân dài trực tiếp đi vào bên trong.

Thẩm Băng Đàn đứng chôn chân tại cửa ra vào, nhìn theo bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh, đôi môi đỏ của cô vô thức mím chặt, lòng bàn tay không tự giác siết chặt lấy góc áo.

Thật không ngờ ông chủ mới của công ty này lại là anh. Bây giờ xin từ chức còn kịp không?

——

Vốn dĩ văn phòng thư ký ban đầu rộng rãi trống trải, nhưng lúc này đã tới không ít người, mọi người nhanh chóng tìm vị trí sau đó mỗi người sắp xếp chỗ làm việc của mình, khung cảnh rối loạn.

Âm thanh bàn phím máy móc xen lẫn tiếng kích chuột trên máy vi tính, cùng với những âm thanh cuộc gọi điện thoại, một phần phần văn kiện bị người truyền đến rồi đưa đi, mọi người hỏi han lẫn nhau, tiếng trò chuyện bên tai không dứt.

Dương Hiên ngồi trong góc, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhịn không được thổn thức: "Trách không được tiền lương lại cao như vậy, thư ký của Tổng giám đốc Tần thật đúng là không phải người bình thường, vừa tới đã làm việc giống như đánh trận vậy."

Thẩm Băng Đàn không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn qua màn hình máy tính đến xuất thần.

"Hai chúng ta có cần làm chút gì đó hay không?" Dương Hiên quan sát thấy bốn phía đều đang bận rộn làm việc, lại hỏi một câu nữa.

Thẩm Băng Đàn vẫn không có đáp lại cậu ta. Dương Hiên thấy cô đang nhìn chằm chằm vào máy tính ánh mắt không đổi, thì đưa tay ở trước mắt cô lắc qua lắc lại.

Thẩm Băng Đàn lúc này mới hoàn hồn, nhàn nhạt lên tiếng: "Có việc gì vậy?"

Dương Hiên: "Cô sao đột nhiên lại ngẩn người ra vậy, lúc nãy ở dưới tầng rất nhiều nữ nhân viên trốn đến để nhìn lén, nhìn thấy Tổng giám đốc Tần ánh mắt đều sáng cả lên, không phải cô cũng vướng vào hoa si rồi đấy chứ?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Thẩm Băng Đàn mặt không thay đổi lật mở tập văn kiện trên mặt bàn đọc qua.

"Không phải hoa si, hay là cô lo lắng sẽ bị Tổng giám đốc Tần đuổi việc à? Dù sao lúc trước thời điểm cô nói anh ta thích đàn ông, trong văn phòng lúc đó lại đang mở camera giám sát, cũng không biết cuộc trò chuyện đấy có bị anh ta nghe thấy hay không nữa."

Từ lúc vừa mới nhìn thấy Tần Hoài Sơ, Thẩm Băng Đàn vốn dĩ đã quên chuyện này đi, lúc này lại bị Dương Hiên nhắc lại, cô kìm lòng không được nuốt xuống ngụm nước bọt.

Nếu như cô sớm biết đó là Tần Hoài Sơ, cô chắc chắn sẽ không nói những câu như thế kia.

Không đúng, nếu như sớm biết là anh, cô căn bản sẽ không tới đây thực tập!

Trường Hoàn rộng lớn như thế, các công ty nhiều như vậy, cô cẩn thận từng li từng tí, thế mà còn không có tránh được anh.

Quân Nghị là công ty con của tập đoàn Viễn Thương, ban đầu ở trên mạng cô sao lại không tra được thông tin này chứ?

Bây giờ làm thư ký cho bạn trai cũ, cô không biết về sau nên đối mặt như thế nào nữa.

Có lẽ bị cho thôi việc. . . Ngược lại đây cũng là chuyện tốt. Chỉ là lại phải lần nữa đi tìm việc làm.

Nhưng tiền lương thực tập cao như vậy thật sự không dễ tìm.

Thật là đau đầu!

Thẩm Băng Đàn thở dài, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa mi tâm.