Edit: Hến Con
Quý thúc cung kính mà trả lời: “Bẩm tiểu thiếu gia! Ta còn cần phải hỏi qua lão gia!”
Nghiêm Vân Dương nhìn bộ dáng của Quý thúc, liền biết hắn nhất định là bị nữ hài kia làm nũng dỗ dành rồi.
Quý thúc ở nhà hắn trước nay đều không phải gia nô, nghe nói hắn tuổi trẻ là một đại hiệp cực kỳ lợi hại, sau lại bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, trên đường được gia gia cứu.
Lúc sau vì báo ân liền lưu tại nhà hắn.
Hắn còn nhớ rõ, hắn khi còn nhỏ muốn học võ, Quý thúc lão đại không vui, còn sắp xếp rất nhiều nan đề, để chờ đến khi hắn kiên trì không nổi sẽ xin tha, sau lại vẫn là tổ phụ tự mình đi tìm hắn, mới miễn cưỡng đem hắn nhận lấy.
Hiện giờ lại bị tiểu cô nương dăm ba câu liền bắt lấy tâm.
Nghiêm Vân Dương thở dài: “Ai ~ vừa lúc ta cũng đi tìm tổ phụ! Cùng đi đi!”
Quý thúc gật đầu nói: “Được! Tiểu thiếu gia!”
Hai người cùng nhau đi vào trong phòng tìm Nghiêm lão gia tử.
Trong phòng chỉ có Nghiêm lão gia tử đang ngồi một mình, còn lại mọi người đều đi rửa mặt rồi.
Quý thúc trước nói yêu cầu của Tần Tiêm Ngưng.
Nghiêm lão gia tử cười nói: “Tiểu cô nương này cũng là có mắt nhìn! Vừa lúc tình huống hiện giờ nhà chúng ra, cũng không có biện pháp hảo hảo cảm tạ nhà nàng thu lưu, vừa lúc sẽ dạy bọn họ tập võ, thời đại loạn thế này, nếu học võ còn có thể phòng thân.”
Chờ bọn họ nói xong, Nghiêm Vân Dương liền thỉnh Quý thúc đi ra ngoài, ở bên ngoài hỗ trợ trông coi, đừng cho những người khác tiến vào.
Chờ Quý thúc sau khi ra ngoài, Nghiêm Vân Dương liền nói: “Tổ phụ! Ở như hiện giờ cũng không phải biện pháp tốt! Chúng ta cần tìm người xây căn nhà! Hôm qua ta nghe Tần gia huynh đệ nói, bắc thành vào đông tuy rằng không lạnh bằng băng thành, nhưng cũng là tuyết lớn ngập núi, đông chết người cũng là chuyện bình thường! Bọn họ phòng ở bên kia, dùng mười mấy ngày liền xây xong.”
Nghiêm lão thái gia vuốt râu nói: “Ta cũng biết điều đó, nhưng dọc theo đường đi đã sử dụng rất nhiều tiền, giờ không còn thừa nhiều, huống hồ kinh thành bên kia vẫn có người nhìn chằm chằm chúng ta, nếu chúng ta trôi qua quá tốt, bọn họ sợ là sẽ không an tâm đâu! Hiện giờ thế cục chúng ta mỗi tiếng nói cử động, không được xảy ra bất luận sai lầm gì hết! Nếu không khi xảy ra chuyện, mới thật sự là vạn kiếp bất phục!”
Nghiêm Vân Dương: “Ta biết tổ phụ ngài lo lắng! Người còn nhớ rõ tổ mẫu trước khi lâm chung, liền tự tay giúp chúng ta làm giày không?”
Nghiêm lão thái gia vừa nghe tôn tử nhắc tới vợ cả, hốc mắt liền đỏ bừng.
Nghiêm Vân Dương tiếp tục nói: “Tổ mẫu khi đó liền sớm đã đoán được kết quả xảy ra như bây giờ, cho nên ở đế giày của mỗi người chúng ta đều nhét vào lá vàng! Hơn nữa tổ mẫu cũng ở thời gian trước, lấy các cửa hàng trên danh nghĩa, đem dời đi một bộ phận, cho nên nếu ngài lo lắng vấn đề tiền, kia thật ra cũng không cần thiết! Nếu ngài lo lắng trong kinh vẫn giám sát, chúng ta có thể diễn một vở kịch khổ nhục kế! Mê hoặc bọn họ!”
Nghiêm lão thái gia lúc này đã rơi lệ!
Nghiêm Vân Dương thấy thế lập tức khẩn trương tiến lên lau nước mắt: “Tổ phụ! Nếu tổ mẫu còn sống, nhất định không muốn thấy người thương tâm như thế này đâu!”
Nghiêm lão thái gia hoà hoãn nói: “Nàng từ là khi nào đã bắt đầu chuẩn bị?”
Nghiêm Vân Dương cung kính trả lời: “Từ khi Thần Ngọc được phong làm hoàng thái tôn!”
Nghiêm lão thái gia cảm thán nói: “Thì ra là từ sớm như vậy! Ta như vậy khiến nàng cảm thấy bất an sao?”
Bên này tổ tôn hai người mật đàm, mà bên kia Tần Tiêm Ngưng ăn xong cơm sáng liền chuẩn bị cùng Từ Phù đi lên trấn trên.
Tần Dũng Minh ba cha con ở nhà liền vót ít chông gỗ, cố định ở trên tường vây.
Từ Phù hai mẹ con ngồi xe bò đi trong trấn.
Bên cạnh có một ít thôn dân tò mò hỏi: “Lão tứ tức phụ! Ta thấy ngươi mỗi ngày lên núi đi hái thảo dược, có thể bán lấy tiền sao?”
Từ Phù thấy trên xe bò tất cả mọi người dựng lỗ tai, dáng vẻ tràn đầy hiếu kỳ.