Chương 39

Edit: Hến Con

Nghiêm lão gia tử bị khí nóng trong phòng ập thẳng vào mặt, thổi đến hoảng sợ.

Khi hắn nghe thấy Tần Dũng Minh nói, lập tức xua tay nói: “Tùy tiện tới cửa quấy rầy! Mong tiểu hữu đừng trách tội! Thật sự là hai tôn nhi của ta tuổi còn nhỏ! Ta thật sự không đành lòng nhìn bọn họ đi theo chúng ta ở bên ngoài chịu lạnh. Cho nên cả gan thỉnh các ngươi có thể thu lưu hai đứa nhỏ mấy đêm, chờ chúng ta xây xong chỗ ở lập tức liền sẽ rời đi.”

Tần Dũng Minh nhìn hai đứa nhỏ đang cúi đầu, thấy cũng chỉ bằng tuổi Đại Lực Nhị Lực, mà đã phải trải qua những khó khăn trắc trở của gia tộc, cũng không đành lòng.

Vì thế liền nói: “Được thôi! Vừa lúc hai nhi tử của ta cùng hai đứa nhỏ này tuổi xấp xỉ nhau, để cho bọn họ ở cùng nhau đi!”

Nghiêm lão thái gia lập tức cảm tạ nói: “Kia liền đa tạ tiểu hữu!”

Chờ nghiêm lão thái gia cùng Quý thúc đi rồi, Tần Dũng Minh hỏi: “Hai vị tiểu công tử, ăn cơm chưa?”

Trong đó một cái hơi chút lớn tuổi hài tử trả lời: "Thưa bá phụ, chúng ta đã ăn rồi! Ngài cũng không cần xưng hô với chúng ta là vị công tử, ta tên là Nghiêm Vân Dương, ngài có thể gọi ta là Vân Dương! Bên cạnh chính là đệ đệ của ta, ngài gọi hắn Thần Ngọc là được rồi!”

Tần Dũng Minh nhìn đứa nhỏ biết lễ nghi trước mặt, lập tức gọi bọn nhỏ nhà mình ra, giới thiệu nói: “Đây là Tần Đại Lực! Đây là Tần Nhị Lực! Đây là tiểu nữ nhi của ta, ta vì nàng đặt tên là Tần Tiêm Ngưng!”

Tần Đại Lực, Tần Nhị Lực mặt đầy dấu chấm hỏi: Tiểu muội không phải gọi là Tiểu Nữu sao? Có thể nói với lão cha cũng thuận tiện giúp bọn hắn một lần nữa lấy cái tên khác?

Nghiêm Vân Dương lập tức đi lên trước nói: “Vậy làm phiền mọi người!”

Mấy người Tần Đại Lực ở trong phòng đã nghe được ngọn nguồn sự việc.

Tần Đại Lực thấy thế cũng đáp lễ nói: “Khách khí!”

Sau đó Tần Đại Lực liền đưa hai người bọn họ đến tây phòng.

Tần Tiêm Ngưng nhìn Nghiêm Vân Dương tuổi nhỏ vậy mà khiêm tốn có lễ, lại nhìn nhìn ca ca nhà mình, không khỏi cảm thán giáo dục thực sự rất quan trọng.

Ngày kế tiếp, ánh mặt trời không gắt lắm.

Tần Tiêm Ngưng duỗi cái eo lười đi ra khỏi cửa, liền thấy Quý thúc cùng Nghiêm Vân Dương đang ở trong viện đánh quyền!

Tần Tiêm Ngưng ánh mắt sáng lên! Nàng kỳ thật vẫn luôn muốn học võ!

Hồi trước nàng xem phim võ hiệp, lúc nào cũng có suy nghĩ này, nếu chính mình xuyên qua cổ đại nhất định phải học võ, trở thành một nữ hiệp chuyên cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo!

Hiện giờ nàng vẫn như cũ muốn học võ, bất quá nàng cũng không phải mong muốn trở thành nữ hiệp, nàng chỉ nghĩ có thể sống ở thời đại loạn thế này, có năng lực tự bảo bảo vệ bản thân là được rồi.

Tần Tiêm Ngưng chờ Quý thúc cùng Nghiêm Vân Dương đánh quyền xong, lúc sau, nàng liền chạy qua.

Nàng nhìn Quý thúc nói: “Gia gia! Các ngươi vừa mới là luyện võ sao?”

Quý thúc nhìn thấy trước mặt chạy ra một tiểu cô nương, trên đầu chải hai búi tóc, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, liền sinh lòng yêu thích.

Hắn ôn nhu nói: “Đúng thế! Làm sao vậy!”

Tần Tiêm Ngưng đi qua giữ chặt bàn tay Quý thúc làm nũng nói: “Anh dũng thần võ Quý gia gia! Ta cũng muốn học lợi hại công phu! Ngài sẽ dạy cho ta sao ~ sẽ dạy ta sao ~”

Quý thúc cả đời không có con cái, hắn vẫn luôn đem thiếu gia, tiểu thiếu gia coi như hài tử của mình mà đối đãi! Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là nô tài, những người đó đều là chủ tử, cho nên cả đời cũng chưa từng có tiểu hài tử làm nũng với hắn bao giờ!

Hắn nhìn trước mặt hài tử nhuyễn manh đáng yêu làm nũng, tâm đều mềm nhũn, khiến hắn từ trước tới nay chưa bao giờ gặp được chuyện như thế này, tâm tình đều xao động.

Hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không cho rằng một nữ tử muốn học võ có cái gì không đúng, vì thế Quý thúc cười sờ sờ đầu Tần Tiêm Ngưng nói: “Ngươi trở về hỏi một chút cha mẹ xem sao nhé! Ta trở về hỏi một chút lão gia nhà ta, sau đó lại trả lời ngươi được không?”

Tần Tiêm Ngưng biết Quý thúc thân là gia nô, có rất nhiều việc thân bất do kỷ, vì thế nàng gật gật đầu, liền trở về ăn cơm sáng.

Nghiêm Vân Dương nhìn tiểu cô nương đang nhảy chân sáo về nhà nói: “Không ngờ vậy mà lại là một người biết phấn đấu, Quý thúc muốn dạy nàng sao?”