Chương 86: Không Có Nước ( Canh Ba )

Tống Phúc Sinh đang cố tính nhẩm xem đến ngày hôm nay đoàn người đã đi được bao xa.

Lấy thành phố nơi hắn sinh sống ở hiện đại làm so sánh.

Khi đó ở hiện đại, hắn đi từ thành phố đến huyện khác cũng khoảng chừng trên dưới 30 km.

Nếu hắn lái xe ô tô chấp hành nghiêm chỉnh luật giao thông, không vượt tốc độ, thì đi 30 km đại khái phải lái xe một giờ.

Mà hôm nay bọn họ đi từ sáng sớm đến tối, tính cả chặng đường buổi sáng lúc chưa thiếu nước kia, mãi cho đến hiện tại là hơn 8 giờ tối gần 9 giờ, đã đi không sai biệt lắm chừng trăm dặm rồi.

Ở cổ đại, nói km đoàn người cũng nghe không hiểu, người ta không tính bằng km. Kỳ thật trăm dặm tương đương với 50 km ở hiện đại.

Nói cách khác, tương đương với quãng đường đi và về từ thành phố tới ngoài huyện của hắn.

Vừa đi vừa về, lái xe ô tô trên đường nhựa bằng phẳng như ở hiện đại cũng phải mất chừng hai giờ. Bọn họ hiện tại chính là đi bộ a, lại còn phải mang vác vật nặng, cõng, ôm, đẩy. Chạy Marathon so với tình hình chiến đấu hôm nay của bọn họ cũng chỉ là chút lòng thành. Cực hạn, cực hạn!

Thử nghĩ, đi liên tục xa như vậy, lão nhân, nữ nhân, hài tử, có thể không khóc được sao?

Tống Phúc Sinh thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, mệt quá sức!

Đúng lúc này, Điền Hỉ Phát mang theo ba người thuộc phân đội nhỏ tìm nước trở về.

Đoàn người lập tức nhìn bọn họ với ánh mắt đầy hy vọng, Tống Phúc Sinh cũng cố gắng bước nhanh tiến lên nghênh đón.

Chỉ là… Điền Hỉ Phát giơ lên cây đuốc trong tay, lần thứ ba phất tay lắc đầu nhìn đoàn người. Biểu tình quen thuộc, động tác quen thuộc, quá làm cho người nhụt chí.

Đến giờ khắc này, đừng nói đoàn người nháy mắt đê mê đến đỉnh điểm, ngay cả Tống Phúc Sinh cũng nhụt chí đến nỗi lập tức đặt mông ngồi phịch xuống đất.



Đoàn người vừa thấy hắn ngồi xuống, cũng tức khắc dừng lại theo, ngồi trên mặt đất.

Theo lý thuyết, đội ngũ đột nhiên ngừng lại, lại là dưới tình huống đêm đen như thế này, ít nhất mặt sau cũng nên có chút âm thanh nói chuyện, nhưng là… Trừ bỏ mấy tiếng kêu “Hu” của phu xe, những người còn lại đều là trạng thái tiêu âm, mệt đến l*иg ngực không ngừng phập phồng, vội vàng kéo khăn trùm đầu xuống, dùng khăn tay nhỏ lau lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán trên mặt.

Tống Phúc Sinh cũng đang cầm lấy khăn lông lau cổ, vừa lau vừa thở phì phò nói: “Tỷ phu, cũng không nhìn thấy phía trước có thôn xóm nào hay sao?”

Điền Hỉ Phát vẻ mặt đau khổ lắc đầu. Lúc này gánh nặng tâm lý của hắn cũng rất lớn.

Bởi vì, đoàn người vì muốn bảo đảm an toàn cho bọn hắn, muốn cho bọn hắn có thể chạy xa thêm mấy dặm đường đi tìm nước, đã đưa cho bọn hắn trang bị tốt nhất. Tỷ như, vũ khí tốt nhất, như trường côn đao trong tay Bàn Nha vậy, liền đưa bọn họ.

Về phương diện ăn uống, tam đệ cho bốn người bọn hắn mỗi người một cái bánh quai chèo, một tổ hai người, mỗi một chuyến đi liền cho một lần.

Tống lí chính thì cho bọn hắn mỗi người một cái trứng gà muối, sợ bọn hắn đổ mồ hôi quá nhiều cần phải bổ sung thêm muối. Cũng là mỗi một chuyến đi liền cho một lần.

Nhà Cao đồ tể là cho khối thịt, nói bốn người bọn hắn vất vả, nhiệm vụ trên vai nặng nề.

Đến nỗi nhà khác, tuy rằng chưa cho cái gì, nhưng là, một chuyến đi mỗi người bọn hắn đều phải mang theo hai túi nước uống, mỗi lần hai cái túi nước đều được rót đến tràn đầy. Mà tới thời điểm này, đoàn người kỳ thật đã không bỏ được uống nước, nhưng lại cổ vũ bốn người bọn hắn uống nước nhiều chút, uống cho giải khát, haizz…

Chỉ là, đáng tiếc a, đều vô dụng. Bốn người bọn họ binh chia hai đường, tổ chạy bên trái tổ chạy bên phải, chạy rất xa về hai bên, đã chạy chừng mấy dặm, tận lực chạy ra xa nhất có thể. Nhưng mà, đừng nói là nước ngay cả cỏ cây đều khô héo, còn có thật nhiều cây cối ngay cả vỏ cũng bị lột đến trơ trọi..

Tống lí chính cong eo hỏi Tống Phúc Sinh: “Phúc Sinh, ngươi quyết định sao? Ngươi quyết định sao đều được, tất cả mọi người đều nghe theo ngươi.”

Cao đồ tể cũng lớn giọng hỏi: “Tiểu tam, chúng ta còn đi về phía trước không?”

Ngưu chưởng quầy nghe vậy lập tức hô: “Cô gia, thật sự không thể đi nữa! Ta thấy con la này sắp mệt chết rồi."