Chương 85: Mệt Khóc ( Canh Hai )

Trên xe con la thứ ba là Tiền Bội Anh. Lúc này, nàng đang ngồi trên túi lương.

Chiếc xe này chỉ có thể thừa trọng lương thực của cả nhà cùng với nàng.

Tiền Bội Anh đấm nhẹ vài cái lên đôi chân đang cuộn tròn cho bớt tê mỏi, nghĩ thầm: Xong rồi, cảm giác thứ đó trên băng vệ sinh muốn thấm ra ngoài rồi, đội ngũ cũng không có dấu hiệu gì là muốn dừng lại, đây là lại phải đi tiếp vài tiếng đồng hồ a? Nếu không đổi băng vệ sinh, quần dơ hay không không quan trọng, nhưng vấn đề là, túi lương sẽ được thứ đó của nàng nhuộm màu a…. Đến lúc đó người khác hỏi, nàng biết nói như thế nào?

“Aiz… Đại tỷ a.”

Tống Ngân Phượng nhanh chóng đáp lời: “Ta đây, sao vậy tam đệ muội?”

“Đoàn người không ngừng lại nghỉ ngơi chút sao?”

“Tam đệ nói vùng này có thật nhiều người chết, không thể dừng.”

Tiền Bội Anh vẻ mặt khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm: Hay là… lén lút thay băng vệ sinh ở trong xe? Ân, thay đi, tranh thủ trời tối còn ném miếng cũ ra ngoài.

Đến nỗi những hộ nhà khác, nhà nào có gia súc kéo xe còn đỡ một chút, ít nhất trong xe cũng có thể nhét chừng hai người, bọn họ thay phiên nhau đi lên ngồi nghỉ một lát.

Nhà nào không có xe trâu hoặc xe con la thì hài tử vừa đi vừa khóc, lão nhân cũng sớm đi bộ đến chết lặng.

Lúc trước, lão nhân tuổi lớn cùng trẻ em vài ba tuổi trong những hộ nhà này còn có thể ngồi nhờ trong xe nhà người khác.

Nhưng hiện tại không được a, trong xe của nhân gia đã chở nước rồi. Thùng lớn chậu bé xếp ra vốn dĩ liền không còn chỗ trống rồi, lại thêm con trâu con la đã đi liên tục vài cái giờ, trên xe tăng thêm người chúng nó cũng chịu không nổi.



Huống chi, nhân gia có xe, nhưng lão nhân hài tử nhà người ta cũng đều phải đi bộ ở bên ngoài đâu, bọn họ làm sao có thể không biết xấu hổ đi ngồi nhờ xe.

Cho nên việc đi bộ liên tục như vậy liền làm cho những hộ nhà không có gia súc kéo xe này kêu khổ không ngừng.

Đặc biệt là nhóm hán tử đẩy xe đẩy tay, vừa muốn cho lão nương ngồi lên xe đẩy tay để thuận tiện cho bọn hắn đẩy đi, lại cũng đau lòng hài tử của mình ở dưới khóc lóc nói: Cha, thật sự đi không nổi nữa.

Một mặt là lão nương, một mặt là nhi nữ của mình, hai bên đều đau lòng.

Nhóm hán tử hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay, vừa có thể đẩy lão nương lại có thể đẩy được nhi nữ.

Nhưng tình huống thực tế chính là, bọn họ một đường này đều là gánh nặng đi trước, phải đẩy tất cả gia sản, hai cái cánh tay sớm đã bắt đầu phát run. Như này, vẫn là dưới tình huống thùng nước trên xe đẩy tay đã được đoàn người dùng hết.

Đúng vậy, nước mà những hộ nhà không có gia súc mang theo trên xe đẩy tay, hiện tại đã dùng hết rồi.

Là do tức phụ đi ở cuối cùng đội ngũ của Quách lão đại cố ý chạy đến phía trước tìm được Tống Phúc Sinh, nói:

“Lão tam, đại tẩu cầu ngươi chuyện này nhi. Nước cho con trâu con la uống, bao gồm nước uống của đoàn người, có thể lấy từ trên xe đẩy nhà tẩu trước không? Xin ngươi thương xót, xem ở mặt mũi đại ca ngươi, liền dùng hết nước nhà bọn yêm trước đi. Sau đó, chờ tới địa phương có thể nghỉ chân, lại đem nước của nhà ngươi chia cho nhà yêm một ít.”

Sợ Tống Phúc Sinh không đồng ý, Quách đại tẩu lại vội la lên: “Ngươi yên tâm, lão tam, đại tẩu không phải người không nói lý. Đến địa phương nghỉ tạm, nhà yêm chỉ cần chút nước để uống cùng nước nấu cơm là được. Nước để uống bọn yêm cũng sẽ tiết kiệm, có thể không uống liền không uống, mặt khác đều không cần.”

Tức phụ của Quách lão đại thật sự là quá đau lòng nam nhân của nàng.



Trong nhà không con la cũng không có trâu, toàn dựa nam nhân của nàng dùng tay đẩy. Hiện tại lão nhân cùng hài tử đều đi không nổi. Nam nhân của nàng vừa muốn đẩy nước, đẩy gia sản, lại muốn đẩy cả lão nhân cùng với hài tử. Hai cái chú em cũng là cái tình trạng này, một đám mạnh miệng cậy mạnh, nhưng này cũng không phải là chuyện có thể cậy mạnh a, làm sao có thể chịu được như vậy?

Nàng thật lo lắng một đám mệt thương thân thể, lúc này mới bất đắc dĩ tìm đến Tống Phúc Sinh thương lượng.

Quách tẩu tử cảm thấy Tống Phúc Sinh hẳn là có thể đồng ý, càng sẽ không quỵt nợ sau khi dùng hết nước của nhà nàng, bởi vì Tống lão tam nhân phẩm tốt, người cũng nhân nghĩa.

Quả nhiên, lúc ấy Tống Phúc Sinh vừa nghe liền vỗ vỗ trán. Thật là nóng đến phát ngốc, đã quên chuyện này.

Hắn nói: Đúng đúng đúng, Quách đại tẩu, nhà ngươi liền dùng chung với nhà ta đi.

Sau đó lại làm mọi người truyền đạt đi xuống, ý tứ đại khái là:

Những hộ nhà không có gia súc cùng hộ nhà có gia súc tự động thương lượng để dùng chung nước với nhau.

Dùng nước trên xe đẩy trước, chờ dùng hết, hộ nhà không có gia súc muốn uống nước nấu cơm, liền đi hộ nhà dùng chung kia mà múc nước.

Mặt khác, hắn sẽ không ra mặt ghép đôi cho đoàn người, đoàn người chỉ cần nhớ kỹ một câu: Muốn đoàn kết.

Nhờ vậy cho nên những hộ nhà không có gia súc kéo xe này đều đã giảm được rất nhiều gánh nặng. Nhưng mặc dù là như vậy, đoàn người cũng sắp đi đến mệt chết.

Thường xuyên có thể nghe được tiếng phụ nữ mang theo khóc âm mà mắng hài tử: “Khóc lóc cái gì, ngươi khóc không tốn sức sao? Nước mắt của ngươi không phải là nước hả? Nuốt về cho ta!”

Nghe thử a, liền đến loại trình độ này, mệt đến nỗi từ hài tử đến người lớn đều khóc.