Chương 5: Tiểu Điềm Điềm

Cả người hắn đều ướt đẫm, trên ống quần còn bắn đầy bùn lầy.

Nhưng dù là ở trong tình huống chật vật như vậy thì cũng không làm tổn hại tới dung nhan tuấn mỹ của hắn chút nào.

Hắn có vóc người rất cao, mặt như quan ngọc, lông mày dày sắc bén, môi mỏng mũi cao, bởi vì bị thương không được chữa trị mà vẫn phải lên đường nên thoạt nhìn hắn có vẻ gầy và suy yếu. Nhưng ánh mắt lại quật cường hung ác, giống như một con thú hung dữ bị thương nhưng vẫn không chịu thua.

Giang Đường Đường nhìn người nam nhân trước mặt, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên một ít hình ảnh dây dưa điên cuồng của hai người lúc nguyên chủ cho hắn dùng thuốc, nàng bỗng dưng có loại cảm giác khinh nhờn thần linh.

Nàng nhanh chóng kéo lại tư duy đã chạy lệch đường, đáp bừa: “Chỉ……” Nàng theo bản năng mà muốn nói chỉ tùy tiện đi một chút, nhưng nghĩ đến việc có thể mình không thể xuyên về được nữa, nàng cần phải dùng thân phận của nguyên chủ để sống sót ở thế giới này.

Tuy rằng bởi vì nguyên chủ dùng thủ đoạn bỉ ổi để tính kế Lục Thời Yến, dựa vào hài tử trong bụng mà gả vào phủ Định Bắc hầu, nhưng người Lục gia vẫn luôn coi nguyên chủ là sỉ nhục của Lục gia.

Lần này Lục Thời Yến đi tìm nàng không phải bởi vì tình cảm, mà là lòng trách nhiệm khắc vào trong xương cốt không cho phép hắn bỏ mặc thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của mình.

Giang Đường Đường cân nhắc trong lòng, đột nhiên cúi đầu, giọng nói hạ xuống: “Có phải ta rất vô dụng hay không? Vẫn luôn chọc phiền toái cho huynh!”

Lục Thời Yến lãnh đạm nói: “Là Lục gia liên lụy ngươi, không liên quan tới ngươi, mau trở về thôi!”

Giang Đường Đường lại không muốn quay về, nàng còn không tìm hiểu rõ chuyện biệt thự đâu! Nhưng nàng cũng hiểu là hiện tại bọn họ đang lưu đày chứ không phải là thân phận tự do. Nếu như một khoảng thời gian lâu mà nàng không quay về thì quan sai sẽ hiểu lầm là nàng chạy trốn, như vậy sẽ lại gây ra thêm phiền phức.

Nàng chỉ đành nhẫn nại gật đầu, đi theo Lục Thời Yến trở về.

“Còn coi mình là thế tử phi à! Hở một tí là tức giận chạy ra bên ngoài!”



“Với diện mạo này của nàng thì gấu đen trong núi cũng đều bị nàng dọa chạy, Lục Đại Lang vẫn còn đuổi theo, cũng là người có tính tình tốt……” Vừa mới đi vào căn miếu rách nát thì Giang Đường Đường đã nghe thấy một đống lời nói châm chọc mỉa mai.

Lần này tam hoàng tử mưu phản, trừ bỏ phủ Định Bắc hầu bị liên lụy thì cũng có mấy thế gia khác giống như phủ Định Bắc hầu, cả nhà đều bị phán lưu đày.

Nhưng mà nữ quyến của mấy nhà khác lại không có thù vinh giống như của phủ Định Bắc hầu, vẫn phải mang còng tay và xiềng chân giống như nam đinh.

Giang Đường Đường không để ý tới mấy lời châm chọc mỉa mai kia, nàng nắm chặt lòng bàn tay, liều mạng đối kháng với bản năng của mình.

Vừa rồi ở trong biệt thự, rõ ràng ngửi thấy mùi thơm của bánh tart trứng, thơm gấp mười lần mùi này mà nàng cũng không giống dã thú muốn điên cuồng nhào tới ăn. Nhưng hiện tại vào căn miếu rách nát này, ngửi mùi thơm nhàn nhạt của thức ăn thì nàng lại sắp mất khống chế lần nữa.

Nàng không nhịn được suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Là đồ vật trong biệt thự của nàng có gì khác biệt sao? Hay là thức ăn trong căn miếu rách này có vấn đề?

“Nương! Cho người ăn!” Trong lúc nàng cau mày trầm tư, một đôi tay nhỏ mềm mại ôm lấy nàng, đưa nửa miếng bánh tới.

Giang Đường Đường cúi đầu, phát hiện là con gái của nguyên chủ, tên là Lục Điềm Điềm.

Trong tam bào thai mà nguyên chủ sinh, trừ bỏ đứa nhỏ nhất là nữ thì hai đứa đầu đều là nam. Lão đại Lục Cảnh Thành và lão nhị Lục Cảnh Diễn đều là do hầu phủ lấy tên, chỉ có Tiểu Điềm Điềm là do nguyên chủ tự đặt tên.

Bé gái người cũng như tên, vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

Giờ phút này cô bé đang mở một đôi mắt to sáng ngời, ngoan ngoãn đáng yêu mà nhìn nàng.