Chương 6: Châm Chọc

Trái tim của Giang Đường Đường đã sắp bị sự đáng yêu của cô bé làm tan chảy, không theo kiểm soát mà ngồi xổm người xuống, cười với cô bé rồi nói: “Nương không đói bụng, Tiểu Điềm Điềm tự mình ăn đi.”

“Điềm Điềm đã ăn cháo rồi, cho nương ăn, nương đói bụng.” Lục Điềm Điềm non nớt nói hết câu, sau đó hơi nhón chân lên nhét bánh bột ngô vào trong miệng nàng.

Giang Đường Đường không muốn ăn đồ ăn của cô bé đáng yêu, nhưng bất đắc dĩ, thân thể này của nàng giống như Thao Thiết vậy, bánh đưa tới miệng rồi, nàng liền không chịu khống chế mà nuốt vào.

“Phụt…” Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo: “Ta còn tưởng rằng ngươi đổi tính chứ! Kết quả vẫn là dáng vẻ quỷ quái kia, ngay cả đồ ăn của trẻ nhỏ cũng muốn ăn, ngươi vẫn là người sao?”

Giang Đường Đường quay đầu, cố ý lộ ra nụ cười đắc ý với Giang Thải Vi: “Con gái của ta yêu thương ta, ngươi quản được sao?”

Giang Thải Vi nhìn gương mặt nhỏ của Lục Điềm Điềm, nghĩ đây là con gái của kẻ xấu xí Giang Đường Đường và nam nhân nàng ta yêu nhất, trong lòng lập tức nghẹn đến khó chịu.

Nàng ta bĩu môi, cố ý kéo dài giọng nói: “Ta không quản được các ngươi mẹ con tình thâm, chỉ là cảm thấy đáng thương cho nương, tiết kiệm đồ ăn của mình cho cháu gái ăn, cuối cùng lại vào miệng rộng của ngươi!”

Nàng ta vừa nói ra lời này thì mấy đứa trẻ hàng cháu của Lục gia đều lộ ra sắc mặt bất mãn.

Khối bánh mà vừa rồi Giang Đường Đường ăn chính là do Lục lão phu nhân tiết kiệm cho cháu gái nhỏ, cho Lục Điềm Điềm ăn thì không sao, cô bé là đứa bé nhỏ tuổi nhất trong mấy phòng, theo lý bọn họ nên nhường cô bé.

Nhưng mà sao có thể cho Giang Đường Đường mất mặt xấu hổ này ăn được.



Không chỉ có mấy đứa nhỏ hàng cháu của Lục gia lộ ra vẻ mặt không vui, ngay cả Lục lão phu nhân và mẹ chồng của Giang Đường Đường là Tô thị cũng đều xụ mặt xuống, hiển nhiên vô cùng bất mãn với hành động của Giang Đường Đường.

“Bánh này quá khô, ta đi tìm chút đồ ăn thích hợp cho tổ mẫu” Còn không phải là muốn lợi dụng việc nàng ăn đồ ăn Lục lão phu nhân tiết kiệm được, làm cho đoàn người bất mãn với nàng, từ đó càng thêm xa lánh nàng, cô lập nàng hay sao?

Nàng càng không cho nàng ta được như ý.

Giang Đường Đường xoa đầu của Tiểu Điềm Điềm nói: “Con ngoan ngoãn ở đây chờ nương, nương đi tìm đồ ăn ngon trở về cho con có được không?”

Lục Điềm Điềm như bà cụ non mà thở dài nói: “Nhưng bên ngoài đang mưa.”

Giang Đường Đường kéo thân thịt mỡ trên người làm nàng ghét bỏ kia, tìm niềm vui trong nỗi khổ nói: “Nương có thân mình vạm vỡ, không sợ trời mưa.”

Giao đứa bé cho Lục Thời Yến, Giang Đường Đường nói: “Ta đi ra ngoài một chút trước.”

“Ngươi lại muốn làm cái gì?” Lục Thời Yến nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, hôm nay Giang Đường Đường cho hắn một cảm giác rất không giống với trước kia.

Nhưng trước kia nàng để lại ấn tượng thật sự quá kém, hắn sẽ không bởi vì một sự kiện nho nhỏ này mà thay đổi cái nhìn về nàng.