Chương 43: Ngã Xuống Vực

Giang Thải Vi thấy sói ra sức cắn Lục Thời Yến, lại nhìn mọi người loạn thành một đoàn bên cạnh, quan binh cũng căn bản không rảnh bận tâm bên này, trong lòng đột nhiên nảy lên một cái ý tưởng điên cuồng.

Vì sao nàng ta không thừa dịp cơ hội này để cùng rời đi với hắn chứ.

Nếu không rời đi, mặc dù nàng ta gϊếŧ được Giang Đường Đường thì giữa bọn họ còn có người Lục gia, hắn cũng không có khả năng sẽ ở bên nàng ta.

Nhưng nếu bọn họ rời đi, đến một nơi xa lạ, mai danh ẩn tích mà sinh sống…

Dù sao hiện giờ hắn đã bị lưu đày, cũng không phải Thế tử gia của phủ Định Bắc hầu.

Giang Thải Vi càng nghĩ càng thêm quyết tâm, tìm đúng cơ hội, giả vờ bị sợ hãi, lại lần nữa nghiêng vào người Lục Thời Yến.

Kế hoạch của nàng ta chính là giả vờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng hắn ngã xuống sườn dốc bên phải phía dưới, sau đó lại nghĩ cách thuyết phục Lục Thời Yến cùng nàng ta tìm một chỗ trốn đi để sinh sống.

Giang Đường Đường không biết tính toán trong lòng Giang Thải Vi, chỉ cảm thấy Giang Thải Vi vẫn luôn nghiêng vào người Lục Thời Yến sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của hắn.

Vì vậy liền muốn kéo nàng ta ra, lại không nghĩ rằng Giang Thải Vi đang tính kế Lục Thời Yến, người thì không kéo ra được mà ngược lại nàng còn bị kéo theo vào.

Ba người đồng thời ngã xuống vách núi.

Đúng vậy, vách núi.

Trời xui đất khiến, mấy người cũng không hề ngã xuống sườn dốc tương đối nhẹ nhàng mà Giang Thải Vi tính kế trước đó, mà là vách núi cao ở phía bên kia.

Vào lúc ngã xuống, Giang Đường Đường thầm than một tiếng xui xẻo ở trong lòng, sớm biết thế thì nàng sẽ ngoan ngoãn đứng ở kia mà không tham gia.



Ngay sau đó, nàng liền có cảm giác ngã vào trong nước.

Nước kia lạnh thấu đến xương, nàng không bị việc ngã xuống vực dọa cho chết, nhưng lại thiếu chút nữa đã bị nước trong sông làm cho lạnh chết.

Nàng muốn bò dậy từ trong sông nhưng tay chân cứng đờ, căn bản không động đậy được.

Lúc này, Giang Đường Đường cũng không quan tâm có bại lộ hay không bại lộ, lập tức tiến vào trong không gian.

Sau khi vào không gian được một lúc thật lâu xong, tay chân Giang Đường Đường mới khôi phục tri giác.

Nàng kiểm tra thân thể một lần, không có ngoại thương gì, nhưng có thể là do ngã xuống từ chỗ cao nên nàng cảm thấy cả người đều đau, xương cốt đều có cảm giác như muốn tan thành từng mảnh.

Nàng nhe răng trợn mắt đi vào phòng tắm, thả người vào bồn tắm nước ấm, đầu óc thả lỏng, quyết định tạm thời cái gì cũng mặc kệ.

Cùng thời gian đó, Lục Thời Yến và Giang Thải Vi cũng trước sau rơi vào giữa sông.

Lục Thời Yến bị ngã vào giữa sông, tuy rằng cũng thấy nước lạnh đến thấu xương, nhưng tốt xấu gì cũng có chút công phu, không đến mức bị đông lạnh đến không có cách nào hoạt động giống như Giang Đường Đường.

Hắn nhanh chóng vươn đầu ra từ trong nước.

Nghĩ đến chuyện bỗng dưng rơi xuống vực kia, đôi mắt hắn sâu thẳm, đang muốn đi tìm Giang Đường Đường thì cảm giác bị người ôm lấy chân.

Hắn do dự trong chớp mắt, rồi túm Giang Thải Vi lên trên bờ.

Khi hắn đang tính toán lại nhảy vào trong nước lần nữa thì Giang Thải Vi với quần áo hỗn độn nhào tới: “Thời Yến, ta lạnh quá, rất sợ hãi, huynh đừng đi, đừng bỏ ta lại được không?”