Chương 42: Không Ngờ Hắn Lại Mạnh Như Vậy

Tuy rằng đi đường vất vả nhưng hiệu quả giảm béo lộ rõ, hơn nữa bạch liên hoa đáng ghét gần đây cũng không tới gần nàng nữa, việc này làm cho tâm trạng của Giang Đường Đường khá tốt.

Chẳng qua, tâm trạng tốt này rất nhanh liền bị một tiếng hét bén nhọn đánh vỡ.

“A!”

Theo tiếng hét chói tai của phụ nhân, đột nhiên từ rừng cây lao ra một đám sói.

“Có sói!” Trong khi mọi người hoảng loạn, quan binh cầm lấy trường kiếm trong tay để tự vệ, phạm nhân bị xích sắt trói chân tay lập tức thành đồ ăn của đám sói hoang.

Trong nháy mắt, đã có có mấy phạm nhân bị sói cắn xé tới chia năm xẻ bảy.

Sinh trong thời đại hoà bình nên Giang Đường Đường chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngay lập tức bị dọa tới nằm liệt trên mặt đất, hai mắt trợn to, suýt nữa liền ngất đi.

“Nương!” Khi nàng bị dọa choáng váng, một đôi tay nhỏ mềm mại ôm lấy nàng.

Giang Đường Đường đột nhiên lấy lại tinh thần lại, ôm chặt Lục Điềm Điềm, đôi mắt không tự giác tìm kiếm hình bóng của hai đứa nhỏ khác.

Chỉ thấy Lục Thời Yến siết chặt hai nắm tay, đột nhiên dùng một chút lực làm đứt xích sắt trên tay, ngay sau đó, tay không kéo gãy xích sắt ở chân. Sau đó nhặt lên trường kiếm quan sai làm rơi trên mặt đất, một kiếm chém qua, trực tiếp chém bay đầu một con sói.

Sau khi xông ra trùng vây, che chở hai đứa nhỏ đi đến bên cạnh Giang Đường Đường. Giao hai đứa nhỏ vào lòng nàng nói: “Trông chừng bọn nhỏ cho kỹ”

Khi nói chuyện, lại chém ra một kiếm, giải quyết đám sói hoang lao về phía bọn họ.



Giang Đường Đường ngơ ngác nhìn Lục Thời Yến vung kiếm như trên phim điện ảnh, kéo Lục gia vào trong vòng bảo hộ của hắn.

Nàng vẫn luôn cho rằng hắn là người đáng thương, không ngờ hắn lại mạnh như vậy!

Xích sắt trên người cũng không làm khó được hắn, trước kia hắn chỉ là không phản kháng mà thôi.

“Thời Yến, cứu ta!” Giang Thải Vi nhìn Lục Thời Yến bảo vệ Giang Đường Đường ở sau người, trong lòng nảy lên hận ý, bi thương lao về phía Lục Thời Yến.

Lục Thời Yến đang dốc toàn lực đối phó với bầy sói, bảo vệ người của Lục gia, cũng không chú ý tới âm thanh cầu cứu yếu ớt nhu nhược của Giang Thải Vi.

Khi nhận thấy được một luồng sức mạnh đột nhiên đánh về phía hắn, hắn theo bản năng tưởng rằng sói tấn công mà vung kiếm lên, cho đến khi kiếm sắp đâm vào người Giang Thải Vi thì mới phát hiện là người, vội vàng thu kiếm lại, nhưng lần phân tâm này lại làm Lang Vương bên cạnh bắt được cơ hội.

Một con sói có màu lông xám trắng, hình thể vô cùng khổng lồ nhảy lên một cái, đột nhiên cắn về phía Lục Thời Yến.

Lục Cảnh Thành đang khẩn trương, sợ hãi, lại sùng bái mà nhìn cha chiến đấu với bầy sói, thấy vậy sốt ruột mà hét lớn: “Cha cẩn thận!”

Lục Thời Yến ngửa thân thể ra sau, tránh thoát được tập kích của Lang Vương, trở tay vung kiếm đâm về phía Lang Vương.

Nhưng rõ ràng Lang Vương khó đối phó hơn nhiều so với sói bình thường.

Chẳng những hình thể của nó rất lớn, dường như còn có trí lực nhất định. Kiếm trong tay Lục Thời Yến đâm vào không khí, còn thiếu chút nữa đã bị Lang Vương cắn bị thương.