Chương 35: Ta Tới Giúp Ngươi

Giang Đường Đường gật đầu: “Ăn no rồi, huynh ăn đi, ta đi rửa chén.” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Giang Đường Đường dùng tay vỗ ngực. Thở dài: Nam nhân có bộ dáng quá đẹp trai cũng không tốt, quá dễ dàng làm loạn lòng người.

Nghĩ đều đã ra ngoài rồi, Giang Đường Đường liền đi nhà xí, tính toán đóng cửa trộm vào không gian rửa mặt tắm rửa rồi lại trở về phòng ngủ, không ngờ lại gặp phải Giang Thải Vi lần nữa.

Giang Thải Vi đang cong lưng cầm cành liễu súc miệng. Nhìn thấy Giang Đường Đường liền hung hăng trừng mắt nhìn nàng, sau đó ném cành liễu rời đi.

Giang Đường Đường trợn mắt nhìn theo bóng dáng nàng ta, vào nhà xí khóa chặt cửa, nhanh chóng tiến vào không gian.

Cảm nhận được không khí tươi mới trong không gian, Giang Đường Đường thoải mái than thở một tiếng, nếu buổi tối có thể ở bên trong này ngủ thì tốt rồi.

Nhưng nghĩ lại hiện tại nàng là phạm nhân, nếu ở lâu không quay về, chỉ sợ có người sẽ hoài nghi nàng chạy trốn, lại lần nữa làm ầm ĩ.

Nàng chỉ có thể tiếc nuối thở dài một hơi, nhanh chóng rửa sạch chén, sau đó đánh răng rửa mặt, bôi mỹ phẩm dưỡng da, làm xong mới lưu luyến ra không gian.

Vừa trở lại phòng, liền nghe thấy Lục Thời Yến nói: “Ta đã mang chén đi trả, ngươi nghỉ ngơi đi!”

Hôm nay đi đường nhiều như vậy, còn phải làm hai bữa cơm, hiện tại đúng là Giang Đường Đường vừa mệt lại buồn ngủ, nếu hắn đã cầm chén đi trả, vậy thì nàng liền đi ngủ luôn!

Giang Đường Đường dựa gần vào Lục Điềm Điềm nằm xuống, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Giang Đường Đường vừa mở mắt liền nhìn thấy Lục Điềm Điềm chống cằm nhìn nàng cười.



Thấy nàng tỉnh, Lục Điềm Điềm thò qua thơm một ngụm lên má nàng, mềm mại nói: “Nương, bánh củ mài nương làm ăn ngon thật.”

Giang Đường Đường sáng tinh mơ đã được tặng một món quà lớn, trong lòng ngọt như uống nước mật ong, nàng cười nói: “Con ăn rồi sao?”

Lục Điềm Điềm nói: “Nửa đêm con và ca ca bị đói tỉnh, cha lấy cho chúng con ăn. Vừa mềm lại thơm, trước kia con chưa từng được ăn bánh ngon như vậy.”

“Con nhóc này miệng cũng thật ngọt!” Giang Đường Đường búng nhẹ lên mũi cô bé một cái, cười nói: “Lần sau nương lại làm cho con ăn nhé!”

Lục Điềm Điềm ôm cổ nàng, lại thơm lên má nàng một cái nữa.

Giang Đường Đường nhìn qua cửa sổ thấy trời đã gần sáng, nghĩ đến chuyện mình nấu cơm cho quan sai để tranh thủ đến lương thực, cũng không rảnh lo thân thiết với con gái, nàng ôm cô bé nói: “Con ở đây chờ nương, nương đi làm đồ ăn sáng cho con.”

Không ngờ Lục Thời Yến cũng đi theo nàng cùng nhau ra phòng.

Thấy hắn vẫn luôn đi theo chính mình, Giang Đường Đường nghi hoặc nói: “Huynh tới làm gì?”

Lục Thời Yến nói: “Ta đi giúp ngươi!”

Giống như nhìn ra Giang Đường Đường nghi hoặc, lại nói: “Tối hôm qua khi ta tìm quan sai mượn nước ấm, nghe nói ngươi tìm đại nhân xin ban ân, về sau nhà chúng ta sẽ không ăn lương khô mà đổi thành lương thực để tự mình nấu.”

Giang Đường Đường có chút ngoài ý muốn nhướng mày: “Huynh biết nấu cơm à?”