Chương 25: Cứ Để Nàng Thử

Giang Thải Vi cười nhạo một tiếng nói: “Một chút đồ ăn ít đến đáng thương của hai đứa nhỏ cũng bị ngươi cướp đi, ngươi còn nói để ý bọn họ? Ngươi hỏi mọi người một chút xem có ai tin lời người nói không?”

Trần thị lập tức phụ họa Giang Thải Vi: “Lần trước vì đoạt một khối bánh mà thiếu chút nữa ngươi đã đẩy Hành ca nhi xuống vực sâu. Ngươi nói ngươi để ý đến đồ ăn nhất thì ta tin, nhưng nếu nói để ý bọn họ nhất thì dù thế nào thì ta cũng không tin.”

Trước đó nguyên chủ đã làm ra những chuyện hoang đường, Giang Đường Đường không có biện pháp biện giải, nàng nhìn Giang Thải Vi nói: “Vậy ngươi có biện pháp gì không? Ngươi nói ta không được, vậy ngươi thì được sao? Ngươi biết xem bệnh sao? Ngươi nói bọn họ bị trúng độc, ngươi đã kiểm tra qua thân thể của bọn họ chưa? Ngươi không thể không có chứng cứ gì, chỉ dựa vào phán đoán mà bôi nhọ ta!”

“Ngươi…… Ngươi…… Ta……” Giang Thải Vi lắp bắp, nhất thời nói không ra lời.

Lục lão phu nhân nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, vợ Thời Yến, ngươi đi hái thảo dược trước đi.”

"Nương! Vì sao nương lại có thể nghe nàng ta chứ! Dọc đường đi nàng ta đã làm bao nhiêu chuyện vô lý rồi chứ?" Giang Thải Vi không phục nói: "Nếu nàng ta lại hái cỏ độc về hại hai đứa Hành ca nhi nữa thì phải làm sao?"

Lục lão phu nhân không vui nói: "Vậy ngươi nói xem giờ phải làm sao? Ngươi biết xem bệnh không? Hay có cách nào mời đại phu đến?"

Giang Thải Vi lập tức câm nín.

Quả thật nàng ta không biết xem bệnh, cũng không có cách nào mời đại phu đến.

Mà bên kia, Giang Đường Đường đã chào hỏi các quan sai gác đêm rồi đi đến bên trong rừng.



Trời còn xám xịt, ánh sáng trong rừng cũng không tốt nhưng Giang Đường Đường không hề lo lắng, nàng cũng không có ý định đi tìm thảo dược trong rừng.

Nàng tìm một nơi để trốn rồi nhanh chóng chạy vào không gian, nàng lấy ra thuốc trị cảm và thuốc hạ sốt ở hòm thuốc, sau đó còn hái rau dấp cá ở trong sân, hái thêm vài lá bưởi thêm ba bốn loại lá sau đó cầm trở về nơi nghỉ chân.

Giang Thải Vi nhìn Giang Đường Đường trở về, nàng ta nhướng mày khinh thường nói: "Đây là thảo dược mà ngươi hái được à? Ngươi nghĩ hái lá lộn xộn như vậy thì có thể chữa bệnh, Ta... Ta..."

"Ngươi thế nào? Nếu như trị hết, sau này nếu ngươi thấy ta thì ngươi sẽ đi đường vòng sao?" Giang Đường Đường trừng mắt nhìn nàng ta rồi quay đầu đi nấu dược.

Rau diếp cá, lá bưởi, những loại lá này là khi nàng còn nhỏ ở nông thôn, bà ngoại của nàng thường hay nấu phương thuốc dân gian cho nàng uống.

Có thể chữa bệnh hay không thì nàng không biết rõ lắm, nhưng chắc chắn không có tác dụng phụ gì, nàng cũng không trông cậy vào những loại thảo dược này thật sự có thể chữa bệnh hạ sốt.

Vào lúc nàng nấu dược, nàng dùng tay áo che đi, lấy thuốc trị cảm cùng thuốc hạ sốt bỏ vào trong chén, khuấy đều rồi chia làm đôi cho hai đứa nhỏ uống.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ bị bệnh đến không còn sức để thở, sinh mệnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, Lục lão phu nhân cũng không ngăn cản nàng.

Hai đứa nhỏ bị sốt đến mơ mơ màng màng, không còn sự lạnh lùng kiêu ngạo mà lúc thường hay thấy, giờ phút này giống như một con mèo yếu đuối.