Chương 24: Trúng Độc

Lục Điềm Điềm cầm rồi lại đưa cho Giang Đường Đường nói: “Nương ăn trước.”

Giang Đường Đường cắn một miếng nhỏ, nói: “Thật ngọt, con tự ăn đi, nơi này vẫn còn”

Bởi vì khoai lang đỏ to phải nấu lâu hơn một chút, phải nấu thêm một lúc lâu nữa thì số khoai lang đỏ còn lại mới nấu chín.

Giang Đường Đường dùng chiếc đũa chọc một cái rồi đưa cho Lục Thời Yến, nói: “Huynh cũng nếm thử đi.”

“Ngươi và bọn nhỏ ăn đi! Ta không đói bụng!” Lục Thời Yến nói.

Giang Đường Đường nhìn thoáng qua cách đó không xa, chỉ thấy hai tiểu nhãi con đang nhìn nàng rồi nhanh chóng chuyển đầu đi, vẻ mặt như không thích nàng, vì thế lại gắp thêm hai củ khoai lang đỏ cho hắn, nói: “Vậy huynh đi cho hai nhi tử ăn đi!”

Lần này, Lục Thời Yến không tiếp tục từ chối nữa.

Trong nồi còn có mấy củ khoai lang đỏ, Giang Đường Đường để lại hai củ lớn cho nàng và Lục Điềm Điềm, chia số còn lại cho Lục lão phu nhân và mẹ chồng Tô thị. Còn những người khác thì sao? Xin lỗi, không còn.

Đối với hành vi không chia khoai lang đỏ của Giang Đường Đường, tất cả những người của Lục gia đều vô cùng bất mãn, nhưng mà Giang Đường Đường không để ý chút nào.

Hôm nay nàng đã vô cùng mệt, sau khi ăn xong khoai lang đỏ liền cùng Lục Điềm Điềm cuộn tròn bên cạnh đống lửa để ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Giang Đường Đường đột nhiên bị tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh: “Hành nhi! Thành nhi! Hai đứa làm sao vậy?”



Trong lòng Giang Đường Đường nhảy dựng, nhanh chóng ngồi dậy, nàng không rảnh lo đầu còn choáng váng mà nhanh chóng đi qua.

Giang Thải Vi chặn nàng lại, trách mắng: “Đều tại ngươi, ta đã sớm nói những thứ không biết thì đừng ăn bậy, chắc chắn là bởi vì ngươi lấy phải đồ có độc từ trong núi về, khiến cho bọn họ ăn vào rồi bị bệnh.”

“Ngươi bớt nói vớ vẩn đi! Thứ mà ta lấy từ trong núi về có nhiều người ăn như vậy, mọi người đều không có việc gì, sao có thể có độc.”

Giang Đường Đường kéo nàng ta ra, duỗi tay sờ trán hai đứa nhỏ, quả nhiên giống như nàng đoán, cái trán đang rất nóng bỏng.

Hôm nay vốn dĩ đoàn người đều dính mưa, buổi tối mọi người còn nghỉ tạm ở ngoài trời, thân thể hai đứa nhỏ còn yếu ớt, không bị bệnh mới là lạ!

Giang Thải Vi lại nói: “Tại sao không có việc gì? Thời Yến đều bị độc đến ngất đi rồi. Những người khác…… Những người khác có lẽ là ăn ít hoặc là độc còn chưa phát.”

“Ngươi rất hy vọng thức ăn mà ta tìm về có độc, để cho tổ mẫu trị tội ta phải không? Đáng tiếc, khiến cho ngươi thất vọng rồi, đây là phong hàn!”

Giang Đường Đường nói, sau đó nói với Lục lão phu nhân: “Tổ mẫu, ta biết dược liệu trị phong hàn, ta đi tìm rồi nấu cho bọn họ uống, chỉ cần hạ sốt thì không cần lo lắng.”

“Nương, đừng tin tưởng nàng ta!” Giang Thải Vi sốt ruột nói: “Chúng ta lớn lên với nhau, nàng ta căn bản không hề biết phân biệt thảo dược gì cả, những thứ nàng ta tìm về đã khiến Hành ca nhi và Thành ca nhi ăn đến bị bệnh rồi, nếu lại tìm phải vật gì có độc thì làm sao bây giờ?”

“Bọn họ là con trai của ta! So với những người khác thì ta còn quan tâm bọn họ hơn, không có khả năng hại bọn họ.” Giang Đường Đường nói.