Chương 46: May mắn lớn (2)

Người một nhà thương lượng xong, tuy trong tay Thường Hỉ còn có hơn 50 đồng, nhưng chị cũng không thấy lo lắng, dù sao hết lại có thể kiếm. Nhà họ cũng nắm chắc. Nghĩ vậy thì cũng cảm thấy không sao hết.

Người nhà này ấy à, đều rất lạc quan.

Kể cả là vợ chồng Hứa lão tam hay Tuyết Lâm, thậm chí là Nhu Nhu đều không biết Đào Đào cảm nhận được cách sống nhà họ khác nhà người khác.

Nhà người khác đều mạc mạc giản dị, nếu có tiền sẽ tích cóp lại từng đồng, nếu không cần tiêu sẽ cố gắng không tiêu. Tình nguyện chịu khổ chút để tích nhiều thêm chút tiền. Nhưng nhà họ không thế. Nhà bọn họ vừa có tiền liền không thể ngồi yên.

Người ta thì cái gì cũng có thể chắp vá, nhà họ thì….gì cũng không chắp vá được.

Dù sao nếu có tiền sẽ chi thêm vào việc ăn uống, thà tích cóp đồ ăn chứ không tích tiền.

Nhà ăn không ít, uống không ít, dùng cũng không ít.

Tất nhiên, hai cái trước người ngoài không hiểu được, nhưng mà cái sau thì mọi người cũng thấy được ít nhiều. Không ít người cảm thấy nhà bọn họ chỉ lo mặt mũi chứ không biết cách chi tiêu. Nhưng mà cuộc sống là của chính mình, người khác nghĩ gì cũng chẳng quan trọng đến thế.

Dù sao, cả nhà họ đều cảm thấy mình ăn ngon uống đủ trong cái thời đại thiếu ăn thiếu uống này.

Nếu nói là gầy thì người nhà bọn họ đúng là gầy thật, nhưng mà lại không phải kiểu gầy yếu.

Bọn họ ăn không ít nhưng không tích mỡ, có thể làm sao chứ.

Bọn họ ở đây bàn bạc xong biện pháp cất giữ bảo quản đến tận hừng đông nhưng vẫn cảm thấy tinh thần rất tốt. Nhưng cũng vì ngủ muộn nên sáng dậy trễ hơn nhiều. Buổi sáng hôm nay, Đào Đào dây sớm nhất, cô bé đắp cùng một cái chăn với chị gái, lúc tiểu cô nương tỉnh lại dụi mắt thì trời đã sáng rồi.

Có thể thấy được là không còn sớm nữa.

Mùa đông bình minh rất muộn.

Cô bé nhìn sang phải thấy mẹ còn đang ngủ; nhìn sang trái thấy chị còn đang ngủ.

Tiểu cô nương mím môi, cúi đầu lại thấy ngay hộp kẹo gấu trúc sắt vẫn đang trong túi ngủ của mình, cô bé cười ‘he he’ vài tiếng, lén mở hộp ra, bên trong có bánh quy hạt mè bọn trong giấy dầu màu trắng.

Đào Đào thích thứ có mùi thơm, hạt mè này, đậu phộng này, hạnh nhân này, quả phỉ này, hạt thông này, cô bé đều thích cả.

Tất nhiên người khác cũng thích.

Thời đại thiếu thốn dinh dưỡng này, các loại hạt khô đều có dinh dưỡng, lại còn rất thơm. Ai mà không thích chứ. Đào Đào chép miệng, lại nhìn lén mẹ với chị, ừ, bọn họ đều đang ngủ.

Hứa Đào Đào nuốt nước miếng, lấy một cái bánh quy, lẩn vào trong chăn, rúc rích ăn bánh.

Bánh quy này giòn, vừa cắn một miếng đã cảm giác được vị hạt mè trong miệng, càng nhai càng thơm, cô bé như chuột hamster, rúc trong chăn cắn ‘rắc rắc’. Ăn xong một cái vẫn chưa đỡ thèm.

Rất muốn ăn thêm một cái nữa.

Hay là cô bé lại ăn thêm một cái?

Trẻ con ấy à, chính là thèm ăn thèm uống.

Hứa Đào Đào tự an ủi mình như vậy, cảm thấy mình nghĩ thế rất có đạo lý nên lại yên lặng lấy một cái nữa để ăn.

Thường Hỉ cảm thấy hình như có con chuột nhỏ cứ ‘rắc rắc’ bên tai mình, nghĩ tới trong nhà có hai bức danh họa, chị bừng tỉnh.

Không thể để chuột cắn tranh được!

Chị giật mình tỉnh giấc ngồi bật dậy, vì quá đột đột nên Đào Đào bị dọa sặc, ho khan liên tục.

Thường Hỉ: “Sao thế con?”

Chị vội vàng vớt nhóc con ra từ trong chăn, vỗ mạnh vào lưng cô bé, nói: “Con bị sao thế này…….” lời còn lại không cần nói nữa, chị thấy khóe miệng con gái nhỏ dính vụn hạt mè.

Khuôn mặt mũm mĩm của cô bé cũng dính nhiều vụn bánh quy.

Không cần nói cũng biết con nhóc này ăn vụng trong chăn rồi.

Thường Hỉ: “……”

Chị dịu dàng buộc tóc bím hai bên cho tiểu cô nương rồi hỏi: “Ăn ngon không?”

Đào Đào khẽ gật đầu. Khuôn mặt nhỏ vì ho mà hồng hào hơn.

Thường Hỉ chọc trán cô bé nói: “Con ấy à.”

Đào Đào ăn vụng bị bắt tận tay nên cố gắng rụt người lại, chỉ dám cười lấy lòng: “Mẹ ơi, buổi sáng tốt lành nha mẹ.”

Xem xem, Tiểu Đào Đào khách khí như vậy, còn dám nói cô nhóc không phải đang chột dạ?

Thường Hỉ: “Không ngủ thì dậy thay đồ đi.”

Chị khoác thêm một chiếc áo khoác vào, đi xuống giường rót cho cô bé một chén nước. nói: “Uống hai ngụm nước cho xuôi đi.”

Hứa Đào Đào vội nhận lấy chén nước, gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô bé ngoan ngoãn cúi đầu uống nước, Thường Hỉ đã thay quần áo xong rồi, chị nói: “Uống xong thì đưa chén cho mẹ.”

Hứa Đào Đào vội đề nghệ: “Mẹ, con giúp mẹ nhé.”

Thường Hỉ cũng không từ chối ý tốt của cô bé, nói: “Được, tới đây đi.”

Hai mẹ con cùng nhau đi ra, Thường Hỉ liếc cô bé một cái, nói: “Con để bánh quy trên ngăn tủ đi, đừng có mang theo bên người.”

Hứa Đào Đào chần chừ do dự một lúc, nhưng nghĩ tới hôm nay mình đã gặp rắc rối rồi, không thể gây rắc rối thêm nữa nên ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Gấu trúc, em ở đây chờ chị nhé.”

Thường Hỉ: “……”

Hai mẹ con đánh răng rửa mặt xong, Đào Đào thấy ngay hộp đựng giấy trên đất, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, đây là cái gì ạ?”

Mặt Thường Hỉ không đổi sắc nói: “Nhóm bếp.”

Hứa Đào Đào ‘à’ một tiếng rồi ngồi xổm xuống xem kỹ.

Thường Hỉ hỏi: “Con xem cái gì đấy?”

Hứa Đào Đào: “Nhà mình có cái này từ bao giờ vậy? Con không biết đó.”

Thường Hỉ bật cười: “Chuyện gì trong nhà cũng phải nói cho con biết à? Trẻ con cần biết nhiều vậy làm chi.”

Chị chủ động đổi đề tài: “Sáng nay muốn ăn gì nào? Muốn ăn trứng chưng hay trứng luộc?”

Hứa Đào Đào lập tức đáp: “Luộc ạ!!!”

Sau đó lại nghĩ ngợi rồi hỏi: “Trong trứng chung có cho thêm tôm nõn không ạ?”

Thường Hỉ dở khóc dở cười, nói: “Sao tiểu nha đầu như con lại nghĩ nhiều thế, trứng gà còn không thể thỏa mãn được con, còn phải cho tôm nữa?”

Ngày trước, chị chưng trứng gà không, nhóc con ăn rất ngon miệng; sau đó chị thỉnh thoảng cho thêm tép vào, nhóc con lại càng ăn ngon miệng hơn; sau đó nữa, chị thỉnh thoảng cho tôm nõn vào.

Tốt lắm, từ đây trứng chưng tôm nõn là món ngon nhất.

Bạn nhỏ nhớ cực kỳ rõ, hận không thể ngày nào cũng được ăn.

Thường Hỉ: “Không được, hôm nay chỉ có trứng chưng, không có gì nữa.”

Hứa Đào Đào gục đầu xuống, nói: “Vậy con muốn ăn trứng luộc.”

Trứng chưng ăn nhiều rồi, cô bé cung muốn đổi khẩu vị.

Thường Hỉ: “Thế con nhóm lửa giúp mẹ nhé?”

Hứa Đào Đào: “Vâng ạ!”

Cô bé chủ động cầm lấy hộp đựng giấy, trẻ con lòng hiếu kỳ rất mạnh: “Con muốn đốt cái này trước.”

Thường Hỉ nhìn qua, nói: “Con chờ chút.”

Chị cầm một quyển sách ra, nói: “Con nhóm cái này trước đi.”

Hợp đựng giấy vẫn có chút ẩm ướt, sợ là khó đốt.

Hứa Đào Đào tò mò hỏi: “Nhà ta có sách này khi nào vậy? Mà nếu là sách sao lại đốt đi chứ!”

Thường Hỉ: “Bảo con đốt thì con cứ đốt đi, trẻ con làm việc sao lại hỏi nhiều thế? Cái này không thể giữ lại được.”

Hứa Đào Đào chớp mắt không hiểu.

Thường Hỉ cũng biết là không thể vĩnh viễn không cho trẻ con biết gì, nếu lớn lên trong hoàn cảnh quá đơn giản mới là không tốt cho Đào Đào. Chị nghĩ một chút rồi nói:”Đào Đào có còn nhớ năm trước con đi vào Công Xã thấy một buổi diễu hành không?”

Hứa Đào Đào nhớ lại, cô bé mím môi gật đầu.

Thường Hỉ nói tiếp: “Bây giờ không phải cái gì cũng có thể giữ lại. Nếu không có thể sẽ gặp kết cục không tốt, có thể sẽ bị diễu hành.”

Đào Đào hoảng sợ trợn to mắt.

Thường Hỉ: “Tất nhiên, mẹ nói là có thể, có thể có cũng có thể không. Chúng ta không biết được, nhưng nếu đã không biết thì không thể chọc phiền toái, con nói đúng không?”

Hứa Đào Đào vội đáp: “Đúng vậy ạ.”

Thường Hỉ mỉm cười: “Đó. Đào Đào đểu hiểu được nha.”

Hứa Đào Đào cong khóe miệng.

“Nhà chúng ta đều là người thật thà, không thể chọc phiền toái. Cho nên chuyện trong nhà con không được nói ra ngoài, kể cả bạn thân cũng không được. Được không Đào Đào?”

Hứa Đào Đào nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô bé giơ tay đặt câu hỏi: “Vậy, cái gì thì có thể giữ lại ạ?”

Thường Hỉ: “Cái không không thể giữ ba mẹ sẽ đốt đi, thế nên Đào Đào không cần lo, sách của con đều đọc được.”

Hứa Đào Đào thở dài nhẹ nhõm, thực sự lo lắng truyện cổ tích của mình không được xem nữa.

Cô bé nghiêm túc: “Con phải đốt đi.”

Cô bé xé ‘roạt’ một tờ giấy không chút do dự: “Mẹ ơi, con muốn châm lửa.”

Thường Hỉ: “………Để mẹ.”

Chuyện châm lửa này thực không yên tâm để con bé làm.

Hứa Đào Đào cười nũng nịu: “Cũng đúng, thực ra con cũng hơi sợ châm sửa.”

Cô bé thành thật.

Thường Hỉ đốt một tờ giấy, nói: “Con đốt hết mấy quyển sách này đi.”

Vốn dĩ Thường Hỉ chỉ lấy một quyển ra, nhưng thấy nhóc con nhà mình thật hiểu chuyện nên cũng yên tâm. Hứa Đào Đào thấy nhiều sách như vậy, nói: “Hóa ra nhà ta nhiều sách vậy.”

Thường Hỉ: “Hôm qua ba con nhặt đấy, nhưng mẹ cảm thấy không thể giữ lại.”

Đào Đào bừng tỉnh đại ngộ, ‘vâng’ một tiếng.

Trẻ con đúng là trẻ con, người lớn nhóm lửa sẽ ném tất cả vào, nhưng Đào Đào không vậy, cô bé xé từng tờ một ném vào trong.

Thường Hỉ cảm thấy con gái mình là vua phá phách.

Con nhóc nghịch ngợm, cái gì cũng nghịch được.

Hứa Đào Đào còn cổ vũ chính mình cố lên, cô bé cảm thấy mình sao lại giỏi vậy chứ, còn nhỏ đã có thể giúp việc nhà. Hơn nữa mẹ còn nói cho mình biết việc lớn. Nhất định là vì mình đã lớn.

Nếu cô bé đã là trẻ lớn rồi thì phải bảo vệ bí mật.

Ha ha, mình giỏi quá!

Tiểu cô nương xé mười phần hăng say.

“Ơ?”

Cô bé xé một lúc, đột nhiên phát ra thanh âm nghi hoặc.

Thường Hỉ vội hỏi: “Sao thế con?”

Thực ra chị vẫn luôn chú ý con gái, tính cách con bé hấp tấp bộp chộp, chị sợ tiểu cô nương bị lửa đốt. Nên vẫn chú ý tới.

Hứa Đào Đào ngẩng đầu lên, nói: “Mẹ ơi, ở đây có gì này.”

Thường Hỉ nhướng mày: “Cái gì thế?”

Vừa đi tới, chị thấy trong các trang giấy quyển sách này đúng là kẹp đồ.

Chị nói: “Con tránh ra một chút để mẹ xem nào.”

Trong các trang là một tấm giấy, không phải là đồ dùng thời đại này, nhìn có chút giống ngân phiếu của thời đại kia của bọn họ. Thường Hỉ lấy ra nhìn thử, cũng không hiểu lắm. Nhưng nếu là tỉ mỉ giấy ở đây thì hẳn không phải là đồ vô dụng.

Thường Hỉ hỏi: “Con tìm tất trong quyển sách nào vậy?”

Hứa Đào Đào chỉ: “Quyển này ạ.”

Cô bé chỉ vào, Thường Hỉ nhìn thoáng qua, nói: “Con đừng đốt vội.”

Chị đứng dậy đi vào phòng phía tây, hai cha con đã dậy, đang mặc quần áo, Thường Hỉ đưa ‘ngân phiếu’ cho Hứa lão tam, nói: “Anh nhìn thử cái này xem.”

Hứa lão tam: “Ngân phiếu?”

Anh cẩn thận nhìn, nói: “Cái này khá cũ, cũng là đổ cổ nhưng mà không phải quá lâu, chắc tầm 200. 300 năm, nhìn cái này chắc là ngân phiếu. Loại này giờ không tiêu được nhỉ?”

Tuyết Lâm: “Đừng mơ nữa.”

Cậu cúi đầu nhìn thử, nói: “Đây là ngân phiếu thời nhà Thanh.”

Hứa lão tam nhướng mày, ‘hử’ một tiếng, nói: “Sao con biết được?”

Anh vẫn luôn cảm thấy con trai không bằng mình, nhưng mà không nghĩ tới thằng nhóc này cũng hiểu.

Hứa Tuyết Lâm: “Con còn trẻ, tất nhiên là phải học rồi.”

Hứa lão tam: “Chẳng thấy con học bao giờ.”

Hứa Tuyết Lâm mỉm cười: “Học không nhất định phải tới trường học, nghe người già trong làng nói chút chuyện cổ xưa, cũng chưa chắc đã biết ít. Có lẽ mọi người không vào trấn bao giờ nhưng mà từ thời đại kia sống đến giờ. Có một ít người đã sống nhiều năm tất nhiên cũng biết nhiều chuyện hơn.”

Thực ra những người này không nói thì cậu cũng biết.

Rốt cuộc cậu từ hiện đại xuyên về cổ đại, nhưng mà nói thì nói như vậy chứ tuyệt đối cậu sẽ không lộ ra. Dù là người thân của mình cũng vậy.

Cậu nói: “Chuyện lịch sử chúng ta cũng cần phải biết.”

Lời này không sai, Hứa lão tam gật đầu nói: “Con nói đúng.”

Anh hồi thần lại, nói: “Ngân phiếu này ba thấy nhà ta có thể giữ lại, không phải nói có thể đổi bao nhiêu tiền mà là giá trị tồn tại, kiểu gì cũng vượt qua giá trị ngân phiếu.”

Thường Hỉ không hiểu lắm.

Hứa lão tam: “Chính là nó có đặc sắc thời đại, là giá trị thời đại ấy.”

Thường Hỉ: “Thế tôi đi xem mấy quyển sách khác xem.”

Tuyết Lâm: “Con đi cùng mẹ.”

Hai mẹ con vừa đi ra gian ngoài liền thấy Đào Đào xoa mặt toàn tro bếp, vui sướиɠ nhìn bọn họ, vẫy tay: “Hai người xem vẫn còn này.”

Hai mẹ con: “……….”

Tiểu cô nương xé hết tất cả sách đi.

Thường Hỉ mấp máy khóe miệng, định nói gì đó nhưng lại thấy không nên nói gì, cứ do dự như vậy nhìn hơi kỳ quái.

Hứa Đào Đào: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”

Cô bé đắc ý khoe khoang: “Hai người xem còn có nữa này.”

Tuyết Lâm: “Nào, để anh xem nào.”

Tổng cộng có 8 tấm, hoàn chỉ không rách.

Tuyết Lâm giơ tay cái lên: “Đào Đào giỏi quá.”

Hứa Đào Đào kiêu ngạo ưỡn ngực, cô bé chỉ vào một tấm trong đó, nó: “Tấm này tốt nhất.”

Tuyết Lâm mỉm cười hỏi: “Vì sao vậy?”

Hứa Đào Đào: “Tấm này đặc biệt nhất nha, không giống các tấm khác.”

Tuyết Lâm nhìn qua tấm ngân phiếu đó, suýt chút nữa ngã vào bệ bếp. Hứa Đào Đào hét lên: “Anh ơi cẩn thận.”

Tuyết Lâm cảm thấy tim mình suýt thì nhảy ra ngoài, cậu nhìn tấm ngân phiếu, nói lắp: “Cái này…..cái này….”

Hứa Đào Đào: “Anh ơi, anh sao vậy?”

Hứa Tuyết Lâm hít sâu một hơi, Thường Hỉ vừa thấy con trai như vậy thì vội vàng tới dìu cậu: “Con làm sao thế?”

Tuyết Lâm: “Ở đây có một tấm đặc biệt đáng giá.”

Nói ra thì Hứa Tuyết Lâm không trâu bò như Hứa lão tam về khoản này, nhưng mà ai bảo cậu là người xuyên không chứ. Có một số việc cậu biết nhiều hơn người khác nhiều. Vào ngày cậu xuyên không, trên mạng có một tin tức lớn là một đồng xu da hươu màu trắng bán ra giá trên trời. Cái tên rất đặc biệt, hình dáng cũng rất đặc biệt.

Đó là tin tức ngày cậu xuyên không, thế nên Hứa Tuyết Lâm nhớ rất kỹ, nó khắc sâu vào trong xương cốt.

Mà bây giờ, Đào Đào nhà bọn họ tìm thấy cái này từ trong sách.

Đây là một đồng xu ___ đồng xu da hươu màu trắng.

Giá trị liên thành.

Hứa Tuyết Lâm run rẩy cầm ngân phiếu về phòng, nhìn y như chứng Parkinson.

Hứa Đào Đào sốt ruột: “Anh bị sao vậy? Hay là em đi gọi bác sĩ nhé?”

Hứa Tuyết Lâm thở dài: “Không cần! Anh đây là chưa thấy việc đời mà thôi.”

Cậu biết nhà mình có mấy cái bình cổ đáng giá, cũng biết bát cơm chó có thể là đồ hoàng gia ngự dụng, thậm chí cũng biết là bức tranh tối qua đáng giá. Nhưng biết thì có biết, cái cậu biết chỉ là cảm giác hoa trong gương, trăng trong nước thôi.

Nhưng bây giờ thì khác.

Cậu từng nhìn thấy cái này, biết giá trị của nó lớn thế nào.

Hứa Tuyết Lâm: “Ba mình may mắn, em gái mình cũng may mắn. Đây không phải là nói đùa.”

Nếu không phải nhờ Đào Đào, bọn họ đã đốt hết mấy cuốn sách này.

Thường Hỉ: “Này, con trai, con không sao chứ?”

Tuyết Lâm: “Con không sao, thật sự không có sao.”

Cậu đi vào phòng, Hứa lão tam nói: “Con nhìn định lực của con kìa. Chẳng phải là phát hiện đồ đáng giá thôi sao? Đáng để con như vậy sao? Đúng là còn non mà.”

Bình thường thằng nhóc này có như người lớn, chuyện gì cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng đến thời khắc mấu chốt, vẫn là trẻ con thôi. Rốt cuộc là còn nhỏ tuổi, bộ dạng hoang mang khϊếp sợ này y như trẻ con vậy.

Hứa lão tam nói: “Để ba nhìn xem, ừ, cái này tuyệt đối là đồ cổ. Xa hơn hẳn mấy cái ngân phiếu khác.”

Hứa lão tam gật gù: “Không nghĩ tới mấy quyển sách kia lại cất giấu cái này.”

Lúc này Hứa Tuyết Lâm mới khôi phục được chút bình tĩnh, cậu nói: “Con đoán là người ném đồ cũng không biết ở đó cất ngân phiếu đâu.”

Hứa lão tam lại không nghĩ vậy, anh nói: “Dù có biết thì sao chứ, ngân phiếu này không dùng được, nếu có biết cũng chẳng làm được gì.”

Đôi khi, mọi việc cũng không có phức tạp đến vậy.

Anh nói: “Trời xui đất khiến, vẫn là chúng ta có duyên phận.”

Lúc này Tuyết Lâm cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu nói: “Mấy thứ này chúng ta phải cất thật tốt.”

Vừa nói xong liền thấy Đào Đào ghé vào cửa, lộ ra chiếc đầu nhỏ, đôi mắt như nho đen nhìn bọn họ, tràn đầy tò mò.

Hứa Tuyết Lâm vẫy tay, tiểu cô nương lập tức chạy ‘bịch…bịch’ tới, nũng nịu gọi: “Anh~~”

Tuyết Lâm nghiêm túc nói: “Cái gì cũng không được nói ra!”