Chương 46: May mắn lớn (1)

Hội nghị tiệc trà đêm khuya của gia đình lần thứ N.

Đào Đào không có quyền tham gia, tiểu cô nương ôm hộp bánh quy gấu trúc ngủ cực kỳ ngon lành.

Mà lúc này, Thường Hỉ trâm đèn dầu, Hứa lão tam mở vài bức tranh ra, lấy kính lúc tỉ mỉ soi xét.

Phải nói kính lúp đúng là quá tuyệt với, lần đầu tiên Tuyết Lâm mang về, Hứa lão tam cảm thấy nó quá thần kỳ, nhưng mà đến lúc sử dụng, anh cảm khái, đây không phải là thần kỳ mà là Thần Khí mới đúng.

Cái này thực sự quá hữu dụng.

Hứa lão tam: “Hai bức tranh này chắc chắn là của cao thủ, hơn nữa còn từ rất nhiều năm trước.”

Trong hộp có tổng cộng 7 bức tranh, tuy rằng giấy bên ngoài đã bị ẩm ướt một chút nhưng tranh bên trong không bị tổn hại gì. Hứa lão tam tỉ mỉ xem xét rồi nhẹ nhàng cuộn lại bức tranh, nói: “2 bức tranh này chúng ta giữ lại.”

Tuyết Lâm ngồi cạnh gật đầu: “Thế 5 bức tranh này thì sao?”

Hứa lão tam: “5 bức tranh này thì có 2 bức là đồ dỏm do người có trình độ làm, còn lại ba bức là đồ dỏm người không có trình độ làm ra. Ba cảm thấy người cất giữ cũng chẳng phải người hiểu biết.”

Không phải vì xác suất đồ giả cao hay thấp.

Mà là vì không hiểu mới có thể để thật giả lẫn lộn với nhau mà vứt đi.

Loại chuyện thế này cũng không ít. Vì cao thủ thực sự luôn thiếu, đa số là người học đòi văn vẻ, bị lừa thôi.

Hứa lão tam: “Con đưa mấy quyển sách ba mang về tới đây đi.”

Hứa Nhu Nhu lập tức đem sách cho Hứa lão tam: “Đây này ba.”

Hứa lão tam nhìn một lúc lâu, thở dài: “Mấy quyển sách này hẳn là không phải chứa đồ tốt gì.”

Mất công anh lén lút lấy về, sớm biết còn không bằng lấy mấy quyển sách người lớn kia. Cái kia có mấy người con gái thiếu vải, ít ra còn nhìn được một cái. Dù sao kết cục đều phải đốt đi.

Hứa lão tam thở dài, cảm thấy phiền lòng.

“Sớm biết thế anh đã nhặt mấy quyển sách kia.”

Thường Hỉ nhìn về phía anh, Hứa lão tam không lựa lời: “Chân con gái trắng……Aaaaaa!”

Anh vừa hét lên liền bị con gái bịt kín miệng, Hứa lão tam trợn mắt: “Ưm…ưm….ưm….”

Hứa Nhu Nhu: “Đừng đánh thức Đào Đào.”

Hứa lão tam gật đầu đồng ý.

Rốt cục anh cũng được thả ra, Hứa lão tam nhìn Thường Hỉ lên án: “Em véo anh làm gì?”

Thường Hỉ: “Anh không lựa lời, tôi véo anh thì làm sao? Tôi nhàn quá không có việc gì chắc? Con anh đều còn nhỏ đấy, anh ăn nói đúng mực cho tôi.”

Hứa lão tam: “……”

Tủi thân quá.

Thường Hỉ: “Không phải anh còn nhặt được một lọ thuốc hít sao?”

Nhắc tới cái này Hứa lão tam liền đắc ý: “Cái này ấy à, đúng là đồ tốt nhiều năm tuổi đấy, he he!”

Anh lại bắt đầu vui sướиɠ lâng lâng: “Không tồi đúng không? Chỉ riêng 2 bức tranh với lọ thuốc hít này, anh cảm thấy mình phát tài rồi.”

Hứa lão tam đắc ý rung chân, chính anh cũng không tưởng tượng được chỉ đi lên huyện một chuyến mà có thể gặp được thứ tốt này. Thực sự chưa từng nghe thấy. Mà lúc này, ngay cả người cảm thấy chính mình đã ‘gian lận’* là Tuyết Lâm cũng phải cảm khái một tiếng.

(*Trong convert để là ‘khai quải’, mình hiểu nghĩa nó tương tự như là ‘hack game’ trong tiếng anh nhưng chưa tìm ra từ tiếng việt nào sát nghĩa nhất nên mình để là ‘gian lận’ nhé, bạn nào có từ hay hơn hãy comment để mình thay thế nhé)

Ba mình là con trai ruột của trời đúng không?

Kiểu ‘gian lận’ cũng không cần để ý tiến trình này!

Tuy nói mấy năm này nhiều người vì bảo vệ bản thân mà vứt đồ đi, nhưng mà chắc chắn đa số đều là đồ không đáng giá.. Nhưng mà mấy thứ này rõ ràng mấy thứ này cũng không phải đồ không giá trị.

Ánh mắt Hứa lão tam rất tốt, cũng rất cao.

Nếu là đồ anh nhận định là đáng giá thì tuyệt đối không phải bình thường, ít nhất cũng xứng với câu giá trị liên thành.

Mà đồ vật giá trị liên thành này _____ nhặt được ở ven đường.

Mọi người nói xe, nói ra mọi người có tin được không?

Hứa Tuyết Lâm nhìn chằm chằm Hứa lão tam, muốn nhìn xem vì sao ông trời lại thiên vị người này. Nhưng nhìn tới nhìn lui chẳng phải cũng chỉ là hai con mắt với một cãi mũi ư?

Hứa Tuyết Lâm cảm thấy mình ăn phải chanh* rồi.

(* ‘Chanh’ là từ lóng của cư dân mạng bên Trung, nói ‘tôi ăn phải chanh’ có nghĩ là ‘tôi ghen tị’ ấy)

“Ba biết mình đẹp trai nhưng mà con cũng đừng nhìn chằm chằm ba được không?” Hứa lão tam bị nhìn đến nỗi sởn da gà: “Kế toán Chương cũng nhìn chằm chằm ba, sao con cũng thế vậy?”

Tuyết Lâm nghiêm túc nói: “Con muốn nhìn xem vì sao ông trời thiên vị ba như thế.”

Nghe vậy, đuôi Hứa lão tam vểnh thẳng lên trời, anh đắc ý nói: “Còn không phải vì ba đẹp trai sao? Ba nói con nghe này, thật sự không có ai không thích ba hết.”

Hứa Tuyết Lâm: “Ba bị ngã váng đầu à? Ba đã quên người trong đại đội xem ba thành cái gì rồi à?”

Hứa lão tam nói đúng lý hợp tình: “Đó là vì bọn họ không có mắt, nếu là người tình mắt đều thích ba. Con nhìn mẹ con xem, là người tinh mắt đấy.”

Thường Hỉ: “Xấu hổ quá, tôi cũng là người không có mắt.”

Hứa lão tam phồng má, tủi thân nói: “Sao em có thể lãnh khốc vô tình như vậy.”

Thường Hỉ nhướng mày, cười lạnh.

“Anh nói với em này, sau này em đối tốt với anh một chút đi. Về sau thanh danh anh sẽ càng ngày càng tốt, nhóm đàn bà quanh đầy chắc chắn đều yêu thích anh. Em phải nắm chặt anh vào.” Hứa lão tam vừa được khen liền không lựa lời.

Thường Hỉ cười lạnh, biểu cảm là ước gì anh chạy đi tìm người khác.

Hứa lão tam: “Em đừng có như thế, anh nói em này……….”

Hứa Tuyết Lâm đột nhiên mở miệng: “Tìm đường chết thì liền thành thái giám ngay.”

Hứa lão tam: “…………..”

Thường Hỉ: “…………..”

Hứa Nhu Nhu đỏ mặt: “……” Cô còn là cô gái, sao có thể nghe mấy cái này chứ?

Hứa Tuyết Lâm: “Tươi lai con sẽ viết một quyển sách, có tên là ‘Thái giám cuối cùng những năm 1970’.”

Hứa lão tam: “……….Cái đó, thực ra cũng không cần thiết.”

Tuyết Lâm: “Thế thì đừng có khoác lác nữa, nói chính sự đi.”

Hứa lão tam mê mang: “Chính sự gì? Chính sự gì cơ?”

Tuyết Lâm: “Con đang nghĩ chúng ta sẽ bảo quản thế nào.”

Trước đây bọn họ chỉ cất mấy chiếc bình hay chai lọ gì đó, khá dễ ngụy trang và bảo quản, nhưng bây giờ là tranh giấy. Thế thì không dễ rồi, rốt cuộc là giấy không dễ bảo quản.

Mà trên thực tế, làm người biết rõ lịch sử phát triển thế nào, cậu biết còn phải 7, 8 năm nữa mới buông lỏng. Thời gian dài như vậy, giữ cái này thế nào là chuyện đại sự.

Hứa lão tam nhíu mi, nói: “Ba có biết mấy biện pháp, nhưng mà bây giờ thì không thích hợp.”

Anh cũng suy nghĩ nhiều về chuyện này: “Không chỉ là bảo quản mà còn phải cất kỹ, khó lại càng khó.”

Tuyết Lâm: “Một người kế ngắn hai người kế dài, ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng. Mỗi người chúng ta đều nghĩ cách. Thứ nhất là bảo quản thế nào, thứ hai là giấu thế nào.”

Mọi người gật đầu.

Thường Hỉ: “Thế cái này thì sao?”

Tuyết Lâm: “Hộp này không thể dùng được, đã bị ướt gần hết rồi, hơn nữa chúng ta chỉ muốn bảo quản 2 bức tranh thôi, cái này lớn quá, khó che giấu, ngày mai hãy đốt đi, miễn cho người khác chú ý. Còn 2 bức tranh này tạm cất trong ngăn tủ đã, những ngày tới chúng ta sẽ suy nghĩ xem xử lý thế nào. Chứ ngăn tủ không phải là kế lâu dài.”

Mọi người sôi nổi gật đầu, cũng hiểu đạo lý này.

“Ba nghe nói mấy nhà bị xét nhà ấy, hố nhỏ cũng bị người ta đào ra, cẩn thận lắm. Tuy nhà chúng ta chỉ là nông dân bình thường, ít có khả năng bị người bới lông tìm vết, nhưng mà nhà ta cũng không thể qua loa.” Thời điểm mấu chốt Hứa lão tam cũng sẽ không tuột xích, anh nói vẫn có đạo lý.

Tuyết Lâm: “Thế nên, tốt nhất là làm chỗ cất giấu này hợp thể với nhà ta, làm người ta không ai thấy kỳ lạ.”

Mọi người rơi vào trầm tư, Hứa Nhu Nhu không nhịn được ngáp một cái.

Tuy rằng sức cô lớn, tuy rằng bản chất tuổi cô không nhỏ, nhưng mà thân thể này cũng chỉ là trẻ con thôi nha, không thể phản kháng được phản ứng tự nhiên của cơ thể. Cùng là 10 tuổi nhưng cô thực sự rất hâm mộ em trai lúc nào cũng mười phần tinh lực.

Tuyết Lâm thấy cô mệt mỏi thì nói: “Chị, chị mệt thì đi ngủ trước đi.”

Hứa Nhu Nhu chần chừ nhìn ba mẹ.

Thường Hỉ cũng khuyên: “Con đi ngủ đi, cũng chỉ có mấy việc này thôi chứ không có gì khác đâu. Chuyện cất giấu cũng chẳng phải một chốc một lát là nghĩ ra được.”

Hứa Nhu Nhu gật đầu: “Vậy thế con đi ngủ trước nhé.”

Cô còn tìm cho mình một cái cớ: “Con cũng không yên tâm Đào Đào, nếu con bé tỉnh lại muốn tìm người.”

Thường Hỉ mỉm cười: “Ừ.”

Hứa Nhu Nhu lập tức nhảy xuống đất, chạy nhanh về phòng.

Lần đầu tiên được tham gia hội nghị gia đình, cô cực kỳ hưng phấn, nói sao nhỉ? Chính là loại cảm giác được coi trọng. Giống như là cô không chỉ phụ thuộc vào gia đình này mà là một phần của gia đình.

Không có ai sẽ nói cô là con nhóc không quan trọng; không ai nói cô chỉ biết ăn mà không biết làm; không còn ai nói cô……… Dù sao thì chính là cô cực kỳ hưng phấn, cực kỳ vui vẻ, cực kỳ sung sức.

Hơn nữa, trong nhà có chuyện gì cô cũng biết. Không có ai giấu cô.

Đại khái cũng là lúc này, Hứa Nhu Nhu nghĩ ba cô không có không tốt như cô nghĩ, ít nhất thì cô ba không giống ông bà nội, sẽ tra tấn con dâu tra tấn cháu gái.

Nhưng mà dù có hưng phấn thế nào đi nữa thì năm dài tháng rộng cũng sẽ thành thói quen.

Tuy chuyện lớn gì trong nhà cô cũng biết nhưng mà thực sự Hứa Nhu Nhu cảm thấy có biết hay không cũng chẳng sao. Con cún con Đào Đào kia không biết gì nhưng chẳng phải ngày ngày đều tung tăng vui vẻ, có thể ngủ ngon sao.

Nhưng mà vào buổi tối thế này cô lại phải ‘mở họp’, cô cảm thấy họp hành là chuyện đáng ghét nhất trên đời. Không hiểu nổi sao mấy người trên Công Xã kia, còn cả những cán bộ đại đội kia sao lại thích họp hành thế chứ. Rõ ràng họp hành quá mệt mỏi.

Cô thà ngủ chứ không muốn mở họp chút nào.

Hu hu, lúc này, cô thực sự hy vọng nhà mình trọng nam khinh nữ đi.

Hội nghị bàn vuông gia đình sau này đừng cho cô tham dự nữ.

Mệt muốn chết!

Hứa Nhu Nhu đi như bay về phòng, không chút lưu luyến. Dựa vào chút ánh trăng mơ hồ, cô thấy em gái nằm ngủ say như heo con trong chăn. Mà lúc này heo con còn nói mớ, khuôn mặt nhỏ chôn xuống gối, lẩm bẩm: “Gấu trúc ơi…”

Ừ, có thể thấy được là cô nhóc rất thích hộp bánh quy này.

Hứa Nhu Nhu hâm mộ nhìn em gái ngủ, vội trèo lên giường rúc vào ổ chăn, Đào Đào bị lạnh ‘ui’ một tiếng.

Chị gái Hứa Nhu Nhu xấu xa trực tiếp ôm em gái, ôi, em gái ấm quá đi.

Hứa Đào Đào nhíu mày, âm thanh nức nở: “Gấu trúc đừng đi….”

Hứa Nhu Nhu vỗ nhẹ em gái, nỉ non bên tai: “Gấu trúc không đi đâu, gấu trúc thích Đào Đào nhất, Đào Đào ngủ ngoan nha!”

Từ nhỏ Hứa Nhu Nhu đã ru Đào Đào ngủ nên tiếng nỉ non của cô có thể trấn an cô nhóc rất tốt, mày của tiểu cô nương rất nhanh giãn ra, hô hấp đều đặn khẽ khàng….. Hứa Nhu Nhu nhẹ nhàng vỗ lưng em gái, mí mắt chính mình cũng chậm rãi khép lại.

Hứa Nhu Nhu ngủ nhanh như gió, mà bên kia thì?

Hứa Tuyết Lâm nghĩ ra một ý hay, cậu nói: “Con biết nên giấu ở đâu rồi.”

Hứa lão tam với Thường Hỉ đồng loạt nhìn Tuyết Lâm, Tuyết Lâm mỉm cười: “Hai người cảm thấy giấu trên xà nhà thì sao?”

Thường Hỉ: “Xà nhà á?”

Tuyết Lâm gật đầu, nói: “Nhà mình có thể nhờ chú Kiến Nghĩa làm hai hộp gỗ dài rỗng ở giữa. Sau đó đóng đinh hộp gỗ trên xà nhà. Người ta chỉ nghĩ nó là xà nhà thôi chứ không phải hộp đựng đồ.”

Mắt Hứa lão tam sáng lên, cảm thấy con mình khôn khéo muốn chết.

“Ý này không tồi, nhưng mà Kiến Nghĩa có thể đoán ra không?”

Tuyết Lâm cười: “Sao chúng ta lại chỉ làm riêng cái đó chứ? Chúng ta có thể làm vài thứ để thành thành đồ khác, sau đó chúng ta tự tháo ra, chú ấy có thể nghĩ gì chứ? Với lại con thường xuyên nhờ chú ấy làm một ý thứ kỳ lạ. Chú ấy sẽ không nghĩ gì đâu.”

Hứa lão tam gật đầu đồng ý: “Thế thì tốt rồi, nhưng mà chống sâu mọt thế nào? Dù sao cũng là gỗ.”

Cái này ngay từ lúc đầu nghĩ đến làm hộp gỗ Tuyết Lâm đã nghĩ đến: “Con nghe chú Kiến Nghĩa nói qua là có thể ngâm gỗ trong nước thuốc, trong xưởng gỗ cũng có thuốc chống mọt và nước chống phân hủy. Tuy không dễ lấy được nhưng chú Kiến Nghĩa làm ở xưởng gỗ nhiều năm như thế, bây giờ con chú ấy cũng làm trong đó, kiểu gì cũng có người quen. Chỉ cần có ấy đồng ý thì con thấy nghĩ biện pháp lấy được không thành vấn đề.”

“Ừ đúng, gia cụ trong xưởng gỗ nếu mấy ngày đã mối mọt thì ai còn mua chứ.” Lúc này Hứa lão tam cảm thấy đầu óc con trai mình quá tốt.

Hứa lão tam không nhịn được phải giơ ngón cái lên.

Nếu là Tuyết Lâm muốn làm chuyện xấu thì chị sợ đừng ai nghĩ tới phát hiện được sơ hở.

Anh nói: “Con xem thế này được không. Ba nghĩ việc bảo quản cũng không nhiều, chúng ta chỉ có thể hết sức cẩn thận thôi. Gỗ thì có thể ngâm nước thuốc chống mối mọt, nhưng trang thì không thể. Ba thấy chúng ta có thể dùng mấy biện pháp cũ, như là lấy vải bọc vào, sau đó cho vào hộp gỗ. Nhưng mà bây giờ muốn mua vải cũng không dễ tí nào…….”

Vật tư thiếu thốn, cuộc sống quá gian nan.

Tuyết Lâm: “Chợ đen thì sao?”

Hứa lão tam: “Ba chưa thấy bao giờ, đa số là đồ ăn thôi. Nhưng dù có đi nữa thì cũng không rẻ đâu. Nhà mình có đủ tiền không?”

Năm rồi nhà họ mua quá nhiều đồ ăn, tiền tiết kiệm của Thường Hỉ giảm mạnh xuống còn có hơn 50 đồng, Bây giờ nếu lại làm hộp gỗ với mua vải thì tiền tiêu không còn bao nhiêu, mà cũng không biết trong tay họ có đủ tiền không nữa.

Tuyết Lâm: “Qua tết lại có một lứa dế nhũi nữa, ba chủ động nói đi đưa trên tỉnh đi.”

Tuyết Lâm kiên định: “Ba mang theo 2 chiếc đồng hồ bán luôn ở tỉnh đi.”

Hứa lão tam: “Mẹ nó!”

Thường Hỉ: “A!”

Hai người nhìn Tuyết Lâm không thể tưởng tượng được, không tin nổi cậu sẽ nói vậy.

Tuyết Lâm: “Cái này không thể ăn cũng không thể uống, chúng ta cứ từ từ bán đi.”

Hứa lão tam cảm thấy gan mình đã lớn lắm rồi, nhưng giờ mới biết gan con trai mình còn lớn hơn nhiều.

Cái này có thể tùy tiện bán sao?

“Có…..được không?”

Tuyết Lâm: “Không phải ba diễn rất giỏi sao? Cứ lấy bừa một cái kịch bản nào đó cũng chẳng khó. Ví dụ như là đi công tác gặp phải trộm cướp, chỉ còn lại đồng hồ mới mua đeo trên tay…. Tất nhiên, ba cũng có thể chẳng cần dùng đến kịch bản nào. Những mà diễn kịch diễn cả bộ, càng không dễ bị lộ.

Hứa lão tam vuốt mặt: “Ừ cũng đúng.”

Thường Hỉ lo lắng: “Chúng ta cứ chiếm làm của riêng vậy được không?”

Tuyết Lâm cười, nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng gì cả, cái này chúng ta không thể vật quy nguyên chủ được. Dù chúng ta có biết khổ chủ là ai đi nữa thì trả về kiểu gì chứ? Khoảng cách giữa chúng với với chuồng heo gần như thế, nếu trả lại, người ta nghĩ chúng ta là đồng lõa thì sao? Người ta sẽ tin lời chúng ta ư? Mọi người đừng quên là bọn họ lấy trộm những 200 chiếc. Chúng ta trả lại mới là tự chọc phiền toái đó.”

Cậu nói tiếp: “Cho nên cứ thoải mái đi, có lẽ đây là ông trời cho chúng ta. Đôi khi, nên chiếm lợi thì phải chiếm, cũng đâu phải chúng ta làm chuyện xấu gì đâu.”

Vừa nghe vậy, Hứa lão tam gật đầu: “Đúng, ba may mắn, ông trời thích ba.”

Hứa Tuyết Lâm: “……….Con nhớ đây là Đào Đào nhặt được mà.”

Hứa lão tam càng đúng lý hợp tình: “Đào Đào là con gái ba, con bé may mắn chính là ba may mắn.”

Hứa Tuyết Lâm: “Ba thật là, chưa thấy ai có thể ngụy biện như thế.”

Hứa lão tam: “He he.”