Chương 2: Chia tay

Tiếng “choang” vang lên, bốn chiếc ly trên tay bốn vị Alpha đều bị bóp vỡ thành từng mảnh.

Hàn Hi nói xong liền không do dự mà xoay người đi ra ngoài.

“Từ từ!” Kỷ Minh Viêm hô, “Em muốn đi đâu?!”

Hàn Hi không trả lời cũng không quay đầu lại, thông qua quang não mà gọi xe bay mới nhất “Liệt Ảnh Hào” tới.

(Ai nghĩ ra edit Liệt Ảnh Hào thành gì cho hay không chứ tui chịu rùi (╥_╥))

“Em muốn đi tìm bảo bảo? Anh đi cùng với em!” Kỷ Minh Viêm bước nhanh ra ngoài, ba bước thành hai đuổi theo Hàn Hi.

Hàn Hi nhìn đầu tóc màu vàng của Kỷ Minh Viêm cùng với tính cách phóng khoáng của hắn liền cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Kỷ đại minh tinh, thông cáo của anh còn đang chờ anh đấy?”

Kỷ Minh Viêm không chút lùi bước, đối chọi gay gắt nói: “Hàn tiểu thợ săn, nhiệm vụ của em đã hoàn thành chưa?”

Hàn Hi nhàn nhạt nói: “Đã hoàn thành.”

Khi Hàn Hi 15 tuổi đã xin làm một Du Liệp Thủ, kì tích là cậu thế mà lại thông qua kì khảo hạch Du Liệp Thủ, một kì khảo hạch chỉ dành cho độ tuổi 25 trở lên. Từ đấy cứ cách một khoảng thời gian cậu lại nhận nhiệm vụ một lần.

Lần này Hàn Hi mệt mỏi mà trở về là vì cậu vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, quần áo bẩn cũng chưa kịp thay, loan đao cũng chưa kịp cất.

Kỷ Minh Viêm: “……”

Cảm giác bị nghẹn thật sự không dễ chịu chút nào.

Kỷ Minh Viêm sốc lại tinh thần nói: “ Vậy việc học của em thì sao?”

Bởi vì làm nhiệm vụ của Du Liệp Thủ mà Hàn Hi học trễ một năm. Vì vậy mà Hàn Hi cùng Kỷ Minh An, cũng chính là Ninh An, nhập học vào cùng một năm.

Hàn Hi thấy xe bay đến liền nói: “Nhị ca, không phải ai cũng có chỉ số thông minh giống anh đâu.”

Kỷ Minh Viêm tức giận dậm chân: “Em nói như vậy là có ý gì? Thành tích của anh rất kém cỏi à?!”

Hàn Hi không để lại dấu vết mà cười nhẹ, mở cửa xe bay nói: “Hoá ra anh biết à.”

Kỷ Minh Viêm: “Hàn Hi!!!”

“Đừng tưởng tuổi cậu còn nhỏ, lại còn là hoàng tử cho nên anh không dám đánh cậu…….” Kỷ Minh Viêm tức giận nói.

Mỗi lần cùng Hàn Hi đấu võ mồm Kỷ Minh Viêm đều nhận lấy thất bại, điều này làm cho hắn chịu đả kích rất lớn.

Hàn Hi dừng động tác lại, nghiêm túc giải thích: “Nhị ca, hiện tại Tiểu An đang trong giai đoạn quan trọng của kì thi đại học, chúng ta đi nhiều người sẽ không tốt.”

“Lần này em nhất định phải đi.”

Giọng nói cùng biểu cảm của Hàn Hi đều toát ra sự kiên định.

“Em rất lo lắng cho Tiểu An.”

Kỷ Minh Viêm còn có điều muốn nói nhưng khi nhìn thấy tay của Hàn Hi sờ lên loan đao thì liền ngây người. Chỉ thấy tay của Hàn Hi vô thức nắm chặt loan đao, tay không cẩn thận bị lưỡi dao cứa qua cũng không biết.

“Hàn Hi…..”

“Tay của em……” Kỷ Minh Viêm nhìn máu tươi ở miệng vết thương trên tay Hàn Hi nhỏ từng giọt máu xuống đất, trong lòng cậu cảm thấy có chút run sợ.

“Đối với em, cho dù vết thương có đau đến mức nào thì cũng không bằng với một phần khổ sở của Tiểu An.”

“Nhị ca.” Hàn Hi dừng một chút, “Nếu người mà anh vẫn luôn quý trọng, muốn dùng cả đời để bảo vệ, phải chịu tổn thương, thì anh sẽ làm gì?”

Kỷ Minh Viêm ngây người, có lẽ anh sẽ có dã tâm muốn gϊếŧ chết những người đã gây ra tổn thương cho người ấy.

“Mọi người đều biết Tiểu An thích Hoắc Lương Triết nhiều đến mức nào.” Thanh âm của Hàn Hi khàn khàn, “Hoắc Lương Triết với Tiểu An chia tay trước khi thi đại học….. việc này ảnh hưởng Tiểu An như thế nào không cần nghĩ cũng biết.”

“Em muốn đi thăm em ấy.”

“Chính vì thế mà chúng ta không thể xuất hiện trước mặt Tiểu An được….” Kỷ Minh Viêm nói.

“Mười lăm năm!” tay Hàn Hi siết chặt loan đao, không khí tựa hồ bị xé rách, “Chúng ta còn phải nhẫn lại bao lâu nữa?”

“Thêm mười lắm năm nữa, hay là cả đời?”

“Em ấy rõ ràng là Omega duy nhất của Kỷ gia, là thiên kiêu chi tử, đối với cả nhà em ấy giống như hòn ngọc quý trên tay vậy ——” thanh âm Hàn Hi mang theo thống khổ tiếp tục nói “Rõ ràng mỗi người chúng ta đều mong nhớ em ấy!”

“Đương nhiên sẽ không đợi cả đời!” Kỷ Minh Viêm đấm một quyền vào vách tường, trong ánh mắt mang theo thống khổ, “Cậu có biết là anh nhớ bảo bảo nhiều đến mức nào hay không?”

“Vậy thì em sẽ đi.” Hàn Hi nói xong thì liền đi về phía xe bay, đầu cũng không ngoảnh lại.

Kỷ Minh Viêm đuổi theo: “Anh cũng…..”

“Đứng lại!” Kỷ Minh Sơ gọi Kỷ Minh Viêm quay lại, “Một mình Hàn Hi đi là đủ rồi.”

Nhiều người thì sẽ quá phô trương. Nhiều năm như vậy, thân phận của Tiểu An được giấu giếm rất hoàn mỹ. Ở trong lòng, Kỷ Minh Sơ không hy vọng thân phận của Tiểu An bị bại lộ —— So với những việc khác thì việc Tiểu An được an toàn quan trọng hơn tất cả.

Tiểu An là Omega duy nhất ở Kỷ gia, những người muốn đả kích Kỷ gia sẽ nhắm vào em ấy.

Rốt cuộc, một số Alpha sẽ có suy nghĩ Omega là người yếu nhất không phải sao?

Chờ đến khi Tiểu An học xong đại học, đến Carnot tinh, bọn họ sẽ có rất nhiều cách để bồi thường cho Tiểu An, sẽ không để em ấy phải chịu một chút uất ức nào.

Đương nhiên, nếu thân phận của em ấy bị lộ bọn họ cũng sẽ dùng hết sức lực để bảo hộ Tiểu An.

Nhóm Alpha nhỏ tuổi lúc trước……. bây giờ cũng đều trưởng thành hết rồi.

Thấy Kỷ Minh Viêm còn muốn nói gì đấy Kỷ Minh Sơ liền đánh gãy lời hắn: “Suy nghĩ muốn bồi thường cho Tiểu An của Hàn Hi so với bất kì ai trong số chúng ta đều nhiều hơn một bậc.”

Mọi người đều trầm mặc.

Nhớ tới kiếp nạn mà đệ đệ nhà mình gặp phải lúc năm tuổi Kỷ Minh Viêm hiếm khi không nói được lời nào mà lộ ra biểu tình bi thống. (bi ai + thống khổ)

“Lần bắt cóc đó vốn là nhắm vào Hàn Hi…..” Kỷ Minh Sơ nói, “Nhưng những người đó lại nhận nhầm Tiểu An là Hàn Hi, đem Tiểu An bắt đi, dẫn tới việc Tiểu An bị trọng thương…..”

“Từ đó về sau, Tiểu An sửa tên thành Ninh An, rồi được gửi nuôi ở Adun tinh.”

“Việc này luôn là nỗi đau ở trong lòng Hàn Hi.”

“Thật ra khi Tiểu An ba tuổi, chúng ta đều phải đi học, Hàn Hi vẫn luôn là người chơi đùa cùng Tiểu An.” Nhớ lại lúc trước, Kỷ Minh Viêm hiếm khi sửa lại tác phong của bản thân, trở lên đứng đắn hơn.

“Em ấy cùng Tiểu An là thanh mai trúc mã, hơn nữa Tiểu An còn chịu khổ thay cho em ấy. VÌ vậy cậu nên hiểu cho tâm tình của Hàn Hi lúc này đi.” Hạ Tư Quân nói, “Em ấy so với người khác đều phù hợp để đi gặp Tiểu An hơn. Trước khi đi hẳn là em ấy đã suy nghĩ kĩ rồi.”

Bốn Alpha đều vội vàng rời đi, trong nhà chỉ còn một mình Ninh Bách Cẩn ở lại.

Ninh Bách Cẩn đứng trước tủ đầu giường ở phòng ngủ, cúi người mở ngăn kéo ra.

Một album lưu giữ ảnh chụp năm xưa xuất hiện ở trước mắt, trong hình Ninh Bách Cẩn trông rất trẻ, trong lòng đang ôm một đứa trẻ, ánh mắt Ninh Bách Cẩn nhìn đứa trẻ ấy tràn ngập sự yêu thương và hạnh phúc.

Ninh Bách Cẩn là Alpha, thể chất Alpha vốn dĩ không thể mang thai. Năm đó ở thời điểm Kỷ Nam theo đuổi Ninh Bách Cẩn, Kỷ Nam cũng đã suy nghĩ kĩ việc bản thân mình sẽ không có con.

Nhưng mà Ninh Bách Cẩn lại có thể chất nốt chu sa cực kỳ hiếm thấy, người có được loại thể chất này cho dù là Alpha thì cũng có thể mang thai sinh con. Đặc điểm của thể chất nốt chu sa là ở xương quai xanh sẽ có nốt ruồi nhỏ màu đỏ, vào đêm mang thai thì nốt ruồi sẽ có màu đỏ thắm.

Có lẽ thân thể của hai người có độ phù hợp cao, Ninh Bách Cẩn mang thai rất dễ dàng, lục tục sinh ra ba Alpha và một Omega.

Ngón tay Ninh Bách Cẩn xoa nhẹ gương mặt trẻ con trong tấm ảnh: “Bảo bối, con trai út của ba……..”

Kỷ Nam không biết đi vào phòng từ lúc nào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Ninh Bách Cẩn: “Bách Cẩn, đều tại anh không tốt, là anh không đủ mạnh mẽ, không thể bảo vệ được Tiểu An, không thể bảo vệ được Omega duy nhất của chúng ta…..”

Ninh Bách Cẩn nắm lấy tay Kỷ An: “Không, là vì anh quá mạnh mẽ, Kỷ gia quá cường đại…… Ngược lại dẫn tới việc có rất nhiều gia tộc kiêng kị….. Kỷ gia cây cao đón gió, luôn có những đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ gia…… Làm một cái chết giả cho bảo bối rồi gửi nuôi ở nông thôn là điều phải làm.”

Kỷ Nam nắm chặt tay Ninh Bách Cẩn: “Cả đời này của anh chỉ có duy nhất một nguyện vọng, đó là cho em và bọn nhỏ có một cuộc sống hạnh phúc vui sướиɠ, bình an không có lo lắng.”

—————

Adun tinh, Minra thành, sân bay hạng nhất.

Xe bay của Hàn Hi theo quỹ đạo từ trên không trung hạ xuống, Bối Tử Diệc đã ở chỗ này đợi từ sớm, nhìn thấy xe bay của Hàn Hi liền chạy chậm tới: “Điện hạ!”

“Ở bên ngoài không cần gọi ta là điện hạ.” Hàn Hi mở cửa xe bước xuống: “Bảo bảo đang ở đâu

?”

Bối Tử Diệc thở hổn hển ổn định lại hô hấp của bản thân: “Ở…… quán cà phê Duy Mỹ…..”

Ánh mắt Hàn Hi liền ngưng lại: “Cùng ai.”

“Cùng với……. vị hôn thê của….. Hoắc Lương Triết.” Bối Tử Diệc nắm chặt tay lại, đôi mắt đỏ lên “HÌnh như là con trai của người đứng đầu Minra thị, là một người….. rất khinh thường Omega….”

Hàn Hi mở cửa sau của xe: “Lên xe, chỉ đường.”

--------

Quán cà phê Duy Mỹ.

Ninh An ngồi ở phía đối diện với Hoắc Lương Triết và Cố Tư Liên, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Hoắc Lương Triết bị ánh nhìn của Ninh An chọc cho khó chịu: “Tiểu An, đừng nhìn anh như vậy…..”

Ninh An mở miệng nói: “Tôi nên nhìn anh như thế nào? Tràn ngập tình yêu à? Bạn trai của tôi — À không, phải là bạn trai cũ của tôi mới đúng.”

“An An, anh cũng không có cách nào cả! Người trong nhà ép anh….”

Ninh An mặt ngoài thì lạnh nhạt nhưng trong lòng lại là từng hồi đau đớn: “Ép anh cõng tôi đi tìm vị hôn thê, ép anh ngay trước kì thi đại học cùng tôi chia tay?”

“Hoắc Lương Triết, tôi nên nói là do anh nguỵ trang quá tốt hay là do tôi quá chân thành?” Trong thâm tâm Ninh An đã khó chịu, ngột ngạt đến mức khó thở. Cậu ôm l*иg ngực của mình mà tự nhủ với bản thân không thể thất thố, “Trách không được, ba năm qua chỉ có tôi mang anh qua nhà của mình thăm nhà còn anh lại chưa từng mang tôi qua thăm nhà của anh một lần nào.”

“Anh sợ người trong nhà sẽ không đón nhận em…….” Hoắc Lương Triết giải thích, “Em nghĩ thử xem, nhà em chỉ là một tiệm thuốc bình thường, còn nhà anh lại là nhà giàu* số một số hai Minra thị….”

*phú thương: người buôn bán giàu có (mình ghi là nhà giàu)

“Anh lấy cớ tốt thật!” l*иg ngực Ninh An phập phồng, “Lấy lí do sợ người nhà phản đối, không mang tôi về thăm nhà, nói với tôi là anh có cách để bọn họ chậm rãi tiếp nhận, trong lòng lại đã sớm tính toán đến việc tìm người khác ——”

“Không, Tiểu An, không phải như thế, anh thật sự nghĩ đến việc sẽ ở bên em cả đời!” Hoắc Lương Triết định nắm lây tay của Ninh An lại bị Ninh An tránh né.

“Đây thật sự là suy nghĩ của anh?” Ninh An nhìn Cố Tư Nhiên, “Đây là cả đời mà anh dành cho tôi?”

“An An em nghe anh nói, Tư Niên là người trong nhà anh giới thiệu, trước đây anh cũng không biết…..’

“Bây giờ thì anh biết rồi, vậy sau đó thì sao?”

“Đương nhiên là chọn tôi rồi.” Cố Tư Niên vẫn luôn im lặng ngồi ở bên cạnh lại lấy giọng điệu kiêu ngạo mở miệng nói.

Từ lúc Ninh An đến Cố Tư Niên vẫn luôn dùng ánh mắt miệt thị để đánh giá Ninh An—— Nhìn sơ qua từ trên xuống dưới liền nghĩ quần áo trên người Ninh An không phải là hàng hiệu, giá cả chắc chắn không vượt quá mấy trăm đồng.

“Ninh An, tôi có thể cho Hoắc Lương Triết càng nhiều điều kiện tốt hơn cậu, nhân mạch, tiền tài, còn cậu thì có thể cho anh ấy cái gì?” Cố Tư Niên khinh thường nói: “Chỉ là con trai của một tiệm thuốc nhỏ mà thôi, ngươi không thể tỉnh táo hơn một chút sao?”

“Hoắc gia là nơi mà cậu có thể trèo cao sao?”

“Tôi rõ ràng có thể cho Lương Triết một tương lai càng tốt hơn nữa, giống như lần này tôi có thể cho anh ấy một cơ hội thi vào Học Viện Hoàng Gia.”

“Cho dù không nhất định phải thi đậu nhưng cơ hội vào Học Viện Hoàng Gia trân quý như thế nào, Ninh An, ngươi hẳn phải biết rõ nhỉ?”

“Lương Triết sẽ chọn ai, điều này còn chưa rõ sao?”

Bất kể là nhân mạch, kinh tế, hay là chuyện thành gia lập nghiệp sau này, chỉ cần Hoắc Lương Triết yêu cầu thì Ninh An sẽ nói với Kỷ gia, không, thâm chí không cần cậu nói Kỷ gia vẫn sẽ cho cậu.

Kỷ gia không có khả năng đem cậu giấu cả đời, hơn nữa việc cho cậu và bạn đời có một tương lai tốt đẹp mà không để lại dấu vết, Kỷ gia hoàn toàn làm được. Giả dụ việc hợp tác với Hoắc gia một hạng mục lớn, chỉ cần một câu nói là liền có thể hợp tác.

Thật ra mấy năm nay Kỷ gia vẫn luôn cố gắng chiếu cố cho cậu, Địch thúc chuyển tiền, lần gần đây nhất còn chuyển cho cậu nhiều hơn so với trước kia.

Còn danh ngạch của Học Viện Hoàng Gia, Ninh An thân là người của Kỷ gia dĩ nhiên là có một phần. Chẳng qua, lúc trước cậu nghĩ đến việc cùng với Hoắc Lương Triết thi vào học viện bình dân xuất sắc nhất, học viện Yanla. Ngoại trừ điều kiện sinh hoạt, thì thực lực đội ngũ giáo viên của học viện Yanla so với Học Viện Hoàng Gia cũng không hề kém cạnh.

Nếu như cậu sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường ở Adun tinh, Ninh An liền nghĩ đến việc dựa vào sức lực của chính mình, nỗ lực xây dựng lên tương lai hai người của cậu và Hoắc Lương Triết.

Nhưng mà Ninh An lại không hề nghĩ tới, một mảnh chân thành của bản thân lại đổi lấy việc người khác không để ý tới.

Ninh An cười tự giễu: “Cũng đúng. Vì vậy, Hoắc Lương Triết, chúng ta chia tay thôi.”

Hoắc Lương Triết nghe vậy liền giữ chặt lấy Ninh An: “An An, đừng…… Anh không nghĩ…… Đầu óc anh bây giờ rất loạn……”

Ninh An phẫn nộ mà nhìn chằm chằm vào nơi Hoắc Lương Triết giữ chặt: “Buông tay!”

Cố Tư Niên nhìn Hoắc Lương Triết giữ chặt Ninh An không chịu thả tay liền âm thầm tức giận.

Lúc này người phục vụ bưng ba ly cà phê lên, ở trên mặt ly cà phê được vẽ một bông hoa trong giống như đang châm chọc người khác.

Cố Tư Niên đoan trang mà nhấp một ngụm cà phê, không dấu vết mà trừng mắt nhìn Hoắc Lương Triết. Hoắc Lương Triết nhận ra mới ngượng ngùng buông tay, thành thật mà ngồi bên cạnh Cố Tư Niên.

Cố Tư Niên vừa lòng cười: “Ninh An, tới cũng tới rồi hay là nếm thử cà phê của tiêm này đi, rất ngon, một ngàn nguyên một ly. Lấy điều kiện của nhà cậu, chắc là cậu chưa từng nếm qua đâu nhỉ?”

Ninh An đạm nhiên mà nhìn về phía người phục vụ: “Cà phê ở tiệm này có giá bao nhiêu?”

Người phục vụ ngây ra một lúc, rõ ràng không tin Ninh An có thể trả nổi tiền, nhưng xuất phát từ sự chuyên nghiệp của phục vụ, vẫn lễ phép trả lời: “Thưa quý khách, cà phê của tiệm chúng tôi được đặc biệt đặc chế, một ngàn nguyên……”

Ninh An nói: “Cho ba ly.”

Hoắc Lương Triết và Cố Tư Niên đều ngây người, một ngàn nguyên một ly cà phê, tuy bọn họ có hai người nhưng vẫn cảm thấy có chút đau răng. Mặc dù gia đình hai người đều có bối cảnh thâm hậu, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là học sinh cấp ba, tiền tiêu vặt dù nhiều nhưng vẫn có giới hạn.

Hoắc Lương Triết vội khuyên Ninh An: “An An, đừng giận dỗi. Ba em bán thuốc kiếm tiền cũng không dễ dàng……”

Cố Tư Niên vốn dĩ muốn xem trò hay, Ninh An muốn vả mặt hắn liền trả 3000 nguyên mua ba ly cà phê, đợi đến lát nữa xem xem cậu ta trả tiền ba ly cà phê này như thế nào. Bản thân mình đã mời Ninh An một ly cà phê đã là cho cậu ta một ân huệ lớn. Ninh An không biết điều hắn còn chưa tính, kết quả bây giờ lại nhìn thái độ của Hoắc Lương Triết, đây rõ ràng là tình cảm đối với Ninh An chưa từng phai mờ!

Hoắc Lương Triết lớn lên đẹp trai, là một Alpha cường đại, trong nhà lại có tiền, biết kinh doanh, đạt tiêu chuẩn của một cao phú soái. Cố Tư Niên yêu thầm Hoắc Lương Triết từ lâu, cũng nhìn không thuận mắt Ninh An từ lâu.

Hoắc Lương Triết là một nam nhân ưu tú như vậy, nhà của Ninh An lại nghèo như vậy thì sao có thể xứng với Hoắc Lương Triết được chứ. Hoắc Lương Triết cùng hắn ở bên nhau mới là thiên kinh địa nghĩa!

*thiên kinh địa nghĩa: (thiên: trời; kinh: sách; địa: đất; nghĩa: lẽ phải) Có tính bất di bất dịch trong các hoạt động tinh thần như tư tưởng, tình cảm, phong tục, tập quán. Nguồn: Đại Từ điển Tiếng Việt; Từ điển – Nguyễn Lân.

Cuối cùng thì hắn cũng chờ được cơ hội tới gõ cửa, làm cho nhà hắn cùng Hoắc gia định hôn ước, quả nhiên thành công. Trước kì thi đại học một tháng làm cho Hoắc Lương Triết và Ninh An chia tay chính là cách mà hắn trả thù Ninh An!

Lúc này, người phục vụ lại mang thêm ba ly cà phê tới: “Quý khách, đây là ba ly cà phê đặc chế đặc biệt của ngài.”

“Hoắc Lương Triết, anh còn nhớ rõ đây là nơi mà chúng ta gặp mặt nhau lần đầu không?” Ninh An nỗ lực áp xuống bi thương trong lòng, chuyện ngày hôm nay cần phải có một kết cục rõ ràng, chính là chia tay. “Hiện tại chúng ta cũng gặp mặt nhau lần cuối ở nơi này.”

Ninh An bưng ly cà phê trước mặt một hơi uống sạch: “Hôm nay, ly cà phê cuối cùng tôi bồi anh, đã uống xong rồi.”

Trong lòng Hoắc Lương Triết tê dại, hắn bỗng nhớ tới lời mà mình đã từng nói với Ninh An —— “Tiểu An, anh thích em, liệu em có đồng ý uống cà phê cùng anh cả đời không?”

Hoắc Lương Triết nhớ tới những ngày ở cùng với Ninh An, Ninh An là một Omega có tính độc lập, mọi việc đều có chủ kiến của bản thân, cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ dựa vào Alpha. Thậm chí tại nhiều thời điểm là Ninh An giúp đỡ hắn. Cho dù là trong học tập hay là trong sinh hoạt hằng ngày……

Hoắc Lương Triết chỉ cảm thấy đoạn thời gian ở cùng với Ninh An trôi qua rất nhẹ nhàng, lại cảm thấy Ninh An rất ít khi ỷ lại vào hắn, không thoả mãn được lòng tự trọng Alpha của hắn. Nhưng trong ba năm, hai người rất ít khi cãi nhau, bọn họ đều cùng nhau nỗ lực, học tập phấn đấu…….

Những ngày tháng bình đạm ngày trước cùng với những hồi ức ngọt ngào hiện lên ở trong đầu của Hoắc Lương Triết, Hoắc Lương Triết cảm thấy trong lòng mình như có một khoảng trống to lớn, dù làm cách nào đi nữa cũng không lấp lại được khoảng trống đó……..

Hắn đứng lên, tiến về phía trước một bước, muốn ôm lấy Ninh An, hắn chưa từng nghĩ tới việc Ninh An sẽ rời xa mình.

Cố Tư Niên nhìn động tác của Hoắc Lương Triết lập túc bị chọc giận, hắn kéo Hoắc Lương Triết cách xa Ninh An, hắn lấy ly cà phê trên bàn hất thẳng về phía Ninh An.

“Tiện nhân, hai người đã chia tay rồi mà ngươi vẫn còn muốn câu dẫn Hoắc Lương Triết!”

Tác giả có lời muốn nói: Thể chất nốt chu sa là một giả thiết hệ liệt, còn có mặt trong hai bộ truyện khác đã hoàn~

Góc xàm xí của editor: Tui quay trở lại rồi đây, tui biết là mình lười rồi nhưng mà không nghĩ tới bản thân mình lại lười tới mức này Q-Q Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tui nha.