Chương 1: Adun tinh

Adun tinh là một tinh cầu nhỏ xa xôi ở tinh hệ Carnot. Dù trình độ kinh tế không phát triển nhanh đến chóng mặt nhưng cũng đạt đến trình độ trung đẳng. Chính là loại tinh cầu nông thôn mà ngày thường sẽ không ai nhớ tới.

Ninh An nhìn lịch điện tử trên tường đang đếm ngược từng ngày, con số hiển thị từ 31 nhảy sang 30.

Trong thời đại tinh tế khoa học kĩ thuật phát triển vượt bậc. Trong sinh hoạt hằng ngày nơi nơi đều tồn tại thiết bị điện tử. Thế nhưng Ninh An vẫn tự mình chế tạo ra một cái lịch điện tử để đếm ngược ngày thi đại học.

Nguyên nhân cậu làm việc này là vì muốn có cảm giác nghi thức.

Nhìn thấy số ngày hiện nên ít dần theo thời gian Ninh An liền có động lực học tập.

Đương nhiên động lực lớn nhất của Ninh An vẫn là bạn trai của cậu, Hoắc Lương Triết.

Ninh An mở quang não trên cổ tay, đem bản thảo chứa trọng điểm của khoá văn hoá sửa sang lại thật tốt. Cậu mỉm cười mở danh sách bạn tốt, chia sẻ bản thảo cho “Lão công”.

Ninh An ghi biệt danh cho Hoắc Lương Triết là “Lão công” đằng sau còn có thêm emoji hình trái tim. Điều này đã đủ để chứng minh Ninh An yêu Hoắc Lương Triết nhiều như thế nào.

Sau khi bản thảo được chia sẻ thành công, Ninh An nở một nụ cười từ sâu trong tâm. Cậu nghĩ ngợi, lại gửi thêm một tin nhắn: “Đây là bản thảo mà em đã sửa lại. Lương Triết, anh nhất đinh phải ôn tập thật tốt, chúng ta cùng nhau thi vào học viện Yanla đi!”.

Học viện Yanla là học viện tốt nhất trong số những trường đại học bình thường. Ở học viện Yanla cho dù bạn là hoàng tộc, quý tộc hay là bình dân thì bạn đều được đối xử bình đẳng. Đối với việc này phần lớn mọi người đều hưởng ứng.

Trên học viện Yanla còn có thêm học viện quý tộc Bohr, học viện quý tộc Dorton và học viện Hoàng Gia.

Học viện quý tộc cho dù là thầy giáo hay là hoàn cảnh đều tốt hơn rất nhiều so với trường đại học bình thường. Đương nhiên để được vào học ở học viện quý tộc vô cùng khó. Mỗi năm tuyển sinh học viện quý tộc đều nhận rất ít học sinh bình dân, những bình dân có thể vào học ở học viện quý tộc đều có điểm thi đầu vào rất cao.

Hiện tại tuổi thọ của loài người đã đạt tới hai, ba trăm tuổi. Kiến thức phải học tập và tiếp thu so với thời đại địa cầu nhiều hơn gấp mấy lần, cho nên đều là đến 21 tuổi mới bắt đầu thi đại học. Chờ đến khi tiến vào đại học rồi thì việc học tập mới chân chính bắt đầu.

Thế nhưng bởi vì điều kiện vật chất cao, mỗi người đều chú tâm đến sở thích cá nhân của mình đẫn đến tỉ lệ sinh sản giảm mạnh. Bởi vậy điều này mà độ tuổi kết hôn bị giảm xuống thành 20 tuổi.

Ninh An cùng Hoắc Lương Triết 13 tuổi quen biết, 18 tuổi yêu nhau. Quen biết tám năm, ở bên nhau ba năm.

Ninh An đã mang Hoắc Lương Triết tới gặp ba mẹ mình, hơn nữa còn cùng Hoắc Lương Triết ước định. Sau khi thi đậu đại học cậu và hắn liền đính hôn, chờ đến khi tốt nghiệp đại học hai người liền kết hôn.

Ninh An đối với đoạn tình cảm này thập phần nghiêm túc, vì vậy mà từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ đến, trong tương lai người kết hôn với mình ấy vậy mà không phải là Hoắc Lương Triết. Trong tương lai không xa cậu và Hoắc Lương Triết sẽ chia tay.

Ninh An đang chờ mong Hoắc Lương Triết phản hồi, đột nhiên một dòng tin nhắn hiện lên trước mặt cậu.

“Ngươi có thể đừng gửi tin nhắn cho lão công của ta nữa có được không?”

Lão công? Hắn nói ai là lão công?

“Oanh” một tiếng, Ninh An cảm thấy trong đầu mình bỗng trở nên trống rỗng.

“Ngươi là ai?”

“Ta là vị hôn thê của Hoắc Lương Triết.”

“Ngươi nói bậy!” Ninh An tay nắm chặt thành quyền, “Ta mới là bạn trai của Hoắc Lương Triết!”

“Hoắc Lương Triết đâu?” Đầu ngón tay cậu khẽ run, lại gửi đi một tin nhắn “Gọi hắn ra đây nói chuyện!”

“Ha hả, nếu mà ngươi muốn gặp A Triết.” Người bên kia ngữ khí lãnh đạm nhắn “Chúng ta liền gặp nhau ở quán cà phê đi.”

Doạn tình cảm của Ninh An và Hoắc Lương Triết bắt đầu từ một quyển vở ghi.

Khi ấy, Ninh An không cẩn thận làm mất một quyển vở ghi môn học văn hoá. Trong trường thành tích của Ninh An vẫn luôn đứng thứ nhất. Trừ bỏ chỉ số thông minh cao được kế thừa từ Kỷ gia thì cậu cũng có thói quen học tập rất tốt.

Ninh An thật ra là con út của Kỳ gia, một thế gia hào môn ở Carnot tinh. Là Omega duy nhất trong lứa con cháu ở thế hệ này của Kỷ gia. Vì bảo vệ cậu mà Kỷ gia đã đem cậu gửi nuôi ở nông thôn.

Ninh An cho rằng mình sẽ không thể nào tìm được quyển vở ghi kia, trong lòng có một chút tiếc nuối. Dù sao cũng là tự tay mình sửa lại từng chi tiết một, nhưng cũng không quá mức để ý.

Mất thì mất, chỉ cần tri thức trong đầu không bị mất là được.

Chỉ là Ninh An không nghĩ tới, ngày đó khi đi vào lớp học, quyển vở ghi lại nằm yên ở trên bàn của cậu.

Ninh An mở quyển vở ra liền thấy bên trong có rất nhiều chú thích được viết bằng nét bút tinh tế.

Đại đa số đều là những lời tán thưởng

“Hoá ra chỗ này còn có thể lý giải như vậy!”

“Phương thức lý giải này thật sự rất tuyệt.”

“Tuyến thời gian được sắp xếp thật sự hoàn chỉnh.”

Ngoài ra còn có một ít chỉnh sửa nhỏ, những lỗi sai nhỏ này Ninh An cũng chưa chú ý tới.

Viết những chú thích này nhất định là một Alpha rất có tính kiên nhẫn, cẩn thận, hơn nữa còn hơi dính người.

Quyển vở ghi có dính một chút mùi hương tin tức tố của Alpha, mặc dù đây chỉ là một việc nhỏ nhưng Ninh An vẫn chú ý tới.

Ninh An đêm quyển vở ghi xem đến cuối cùng liền nhìn thấy dòng chữ tiêu sái----- “Có thể mời ngươi một ly và phê được không?”

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Sau lần đó Ninh An cùng Hoắc Lương Triết thường xuyên cùng nhau thảo luận bài tập, về sau lại phát triển thành thảo luận về hứng thú, sở thích, cuộc sống hàng ngày.

Quan hệ bọn họ cứ như vậy cho đến lần sinh nhật đó của Ninh An. Thời điểm tan học, Ninh An vừa mới xuống một tầng lầu, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu niên đang dựa vào tay vịn cầu thang.

Hoắc Lương Triết mặc áo sơ mi, gió thổi qua làm cho làn tóc bay nhẹ, khuôn mặt tuấn tú được ánh hoàng hôn bao phủ toả ra khí chất hiên ngang. Hắn mở miệng nói với Ninh An: “Tiểu An, anh thích em, liệu em có đồng ý uống cà phê cùng anh cả đời không?”

(Chỗ này QT nó ghi là: “Hoắc Lương Triết ăn mặc cao nhồng văn áo sơ mi” tui không hiểu lắm ai biết thì chỉ cho tui với emoji thích hợp)

Một khoảng khắc kia không biết vì sao mà Ninh An liền động tâm.

Hiện giờ, Hoắc Lương Triết muốn mang theo vị hôn thê của mình tới gặp cậu ở quán cà phê. Ninh An nở một nụ cười châm chọc.

Tay cậu đặt trên l*иg ngực siết chặt lại, cậu cảm thấy như có một thứ gì đó đang đâm vào tim mình vậy.

“Thiếu gia!” Bối Tử Diệc đẩy cửa phòng Ninh An ra, vẻ mặt rạng rỡ như ánh mặt trời mà hô lớn: “Ăn cơm đi! Hôm nay chú Địch làm cá hầm cải chua……”

Giọng nói của Bối Tử Diệc dần dần nhỏ lại, hắn từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Ninh An, thân thể cậu run nhẹ, trong mắt cậu có làn nước mỏng.

Ninh An mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, Bối Tử Diệc cẩn thận quan sát Ninh An, hai nút trên cùng của áo sơ mi bị tuột ra. Gãi đúng chỗ ngứa mà lộ ra một đoạn xương quai xanh, tóc đen dài qua tai, xứng với ngũ quan tinh xảo của cậu. Cho dù nhìn như thế nào cũng cảm thấy rất đẹp trai.

“Ai sẽ làm một vị thiếu gia ưu tú như vậy khổ sở chứ?”

Ngoại trừ Hoắc Lương Triết ra thì làm gì có ai nữa? Bối Tử Diệc tức giận nói: “Thiếu gia, Hoắc Lương Triết trêu trọc cậu như thế nào, tôi đây liền tìm hắn liều mạng!”

Nói xong Bối Tử Diệc liền vén tay áo, xoay người sang bên phải hướng tới cửa ra.

“Từ từ!” Ninh An hít sâu một hơi rồi nói: “Tử Diệc, anh tìm cho em một bộ quần áo, em muốn ra ngoài.”

“Còn có, anh không được đi theo.”

Ninh An đổi sang một bộ quần áo khác, lúc ra ngoài cửa cậu thấy ba nuôi của mình, Ninh Mộ, đang xem TV ở phòng khách.

Chỉ thấy trên màn hình TV là một nam nhân có mái tóc dài màu bạc, dáng người cao lớn, tỉ lệ cơ thể có thể nói là hoàn mỹ. Là một Omega nhưng so với những Omega khác lại cao hơn một chút.

Trong TV nam nhân ở trên đài ca hát, âm thanh linh hoạt kỳ ảo mà lại êm tai, một đống fans ở dưới đài điên cuồng thét chói tai.

Nhìn thấy Ninh An thân thể cứng ngắc Ninh Mộ xấu hổ mà chuẩn kênh: “Tiểu An, làm sao vậy, muốn ra ngoài sao?”

Vị minh tinh Omega này tên Ninh Bách Hiên, là em trai song sinh của ba ba ruột Ninh An, Ninh Bách Cẩn.

Sợ Ninh An xúc cảnh sinh tình Ninh Mộ chuyển sang kênh khác. Một chàng trai với mái tóc vàng loá mắt xuất hiện trên màn hình, cũng giống như kênh trước, kênh này đang chiếu một buổi biểu diễn, fans điên cuồng hét chói tai.

Ninh Mộ: “…… Tiểu An, ta không cố ý.”

Chàng trai có mái tóc vàng chói loá ấy chính là nhị ca của Ninh An, Kỷ Minh Viêm.

Ninh An cười trừ một tiếng: “Không có việc gì, ba ba, con đi ra ngoài một chuyến.”

----------

Carnot tinh.

Carnot tinh là tinh cầu chủ của tinh hệ Carnot, nơi mà có đủ loại tài nguyên tụ tập, là tinh cầu phát đạt nhất tinh hệ Carnot. Là nơi mà mọi người đều hướng đến.

Kỷ gia.

Quản gia Bối Thành Lê chuẩn bị buổi trà chiều cho đại thiếu gia Kỷ Minh Sơ, nhị thiếu gia Kỷ Minh Viêm, tam thiếu gia Kỷ Minh Đạc liền khom lưng lui ở một bên.

Tuy rằng không chủ động phóng thích tin tức tố nhưng ba vị Alpha cường đại này vẫn khiến cho người khác có cảm giác áp bách mãnh liệt. Tuy rằng thường xuyên đối mặt với tình cảnh này nhưng Bối Thành Lê cũng cảm thấy có chút không khoẻ.

“Cảm ơn Lê thúc.” Kỷ Minh Sơ có thân hình cao lớn, vai rộn chân dài, tuổi còn trẻ đã có chỗ đứng vững chắc trong giới cao tầng, là một nhân vật loá mắt hiếm thấy. Cậu chỉ ngồi ở một chỗ cũng có thể làm cho người khác cảm nhận được uy áp của người có địa vị cao.

Kỷ Minh Sơ lễ phép cảm tạ Lê thúc, ông là người đã chiếu cố ba anh em bọn họ từ khi còn nhỏ. Cậu nâng chung trà* lên, bắt đầu xem tin tức trên bàn.

Bất đồng với Kỷ Minh Sơ đao to búa lớn, lão nhị Kỷ Minh viêm có mái tóc vàng, lớn lên toả sáng giống như ánh mặt trời. Tai trái đeo khuyên màu bạc loá mắt, mũi cao thẳng, đôi mắt sáng ngời cùng hàng mi dài cong vυ"t làm cho người ta không thể rời tầm mắt.

Mà lão tam Kỷ Minh Đạc mặc một bộ quân trang đặc chế, ngũ quan giống như được điêu khắc. Tuy rằng bị quân trang che chắn kín mít nhưng chỗ ống tay áo vẫn để lộ ra một đoạn cánh tay có cơ bắp săn chắc, thể hiện rõ ràng thân thể chứa đầy sức mạnh của cậu.

Lão nhị Kỷ Minh Viêm cúi đầu nhìn ly trà xanh của mình, nằm nhoài trên ghế vẫy vẫy tay nói: “Lê thúc, đổi thành ly trà sữa.”

Bối Thành Lê cúi đầu ho một tiếng: “Nhị thiếu…… Chú ý độ ấm.”

Kỷ Minh Viêm bày ra bộ dáng cuộc sống không còn gì nuối tiếc: “Một tháng trời không có tin tức của bảo bảo, không có tâm tư chú ý tới độ ấm…… Tới! Uống ly trà sữa, không say không thôi!”

Lão tam Kỷ Minh Đạc trợn trắng mắt: “Đến lúc đấy người nào đó lại khóc lóc kêu than bản thân mình béo, muốn mượn ta thiết bị tập thể hình!”

Kỷ Minh Viêm không chút nhường nhịn nói: “ Người nào đó cũng đừng nói bản thân mình không có thường phục rồi chạy qua phòng ta lấy!”

“Người nào đó tổ chức buổi biểu diễn cũng đừng nói người quá nhiều không ứng phó nổi kéo ta qua làm bảo tiêu!”

“……”

Mắt thấy hai người đã vén ống tay áo lên chuẩn bị đánh nhau, lão đại Kỷ Minh Sơ nhìn nhiều thành quen, hoàn toàn làm lơ hai người, ngẩng đầu hỏi: “Lê thúc, gần đây không có tin tức của Tiểu An sao?”

Bối Thành Lê cung kính đáp: “Không có …… Tử Diệc cùng Địch Phúc đều không thông báo tin tức gì cho ta.”

Kỷ Minh Sơ gật gật đầu: “Không có cũng tốt, Tiểu An đang ở thời kỳ mấu chốt của kì thi đại học, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”

Kỷ Minh Viêm bĩu môi: “Nhưng mà ta rất nhớ bảo bảo!”

Kỷ Minh Đạc cũng không cãi nhau, gật đầu tán đồng, khó có được lúc đồng ý với ý kiến của Kỷ Minh Viêm.

Kỷ Minh Viêm nháy mắt vứt bỏ hiềm khích, thò qua chổ Kỷ Minh Đạc: “Nếu không thì chúng ta đi Adun tinh đi xem bảo bảo?”

Kỷ Minh Đạc vốn dĩ ghét bỏ Kỷ Minh Viêm định đẩy người ra nghe vậy liền dừng lại. Giống như đang tính toán kĩ chuyện này, suy nghĩ xem khi nào mình có thời gian để đi.

Lúc này, cửa ở đại sảnh bị mở ra, một nam nhân ba phần soái khí bảy phần như ba đi đến.

Hạ Tư Quân có ngũ quan thâm thuý, một đôi mắt hẹp dài có thần giấu ở phía sau mắt kính, dáng người hắn thon dài, quần áo thẳng tắp, là một thương nhân khôn khéo và giỏi giang.

Lê thúc cung kính khom lưng: “Hạ thiếu gia, ngài đã tới.”

Hạ Tư Quân gật đầu chào hỏi, tự nhiên như ở nhà mà tìm vị trí ngồi xuống, nhận trà bánh mà lê thúc mang lên, không hề khách sáo.

Ba ba của Hạ Tư Quân khi sinh hắn vì khó sinh mà qua đời, lưu lại cha hắn một mình trải qua xuân hạ thu đông, buồn bực không vui, không quan tâm đến đứa con trai mới sinh ra của mình. Ba ba nhà Kỷ gia cùng Hạ Tư Quân chí giao hảo hữu* liền đem Hạ Tư Quân về nhà chiếu cố, chăm sóc. Dù sao Kỷ gia cũng có nhiều trẻ con, cũng tiện chiếu cố còn có thể có bạn chơi cùng.

*Chí giao hảo hữu: Chí hướng có điểm tương đồng nên có quan hệ tốt với nhau.

5 năm sau cha của Hạ Tử Quân buồn bực mà chết, Người thân còn lại chỉ có một người chú không làm việc đàng hoàng. Tuy rằng sau khi đi học Hạ Tư Quân liền trở về Hạ gia nhưng chỉ cần có thời gian Hạ Tư Quân đều sẽ tới Kỷ gia.

Hạ gia cũng là quý tộc, quyền thế không lớn nhưng lại có đầu óc kinh doanh, sản nghiệp trải dài khắp Carnot tinh.

Sau này khi Hạ Tư Quân về nhà tiếp nhận sản nghiệp, sản nghiệp Kỷ gia cũng thuận tiện giao cho hắn xử lý.

“Tiểu An thế nào?” Hạ Tư Quân bưng ly sữa bò lên hỏi một câu.

Lúc Kỷ Minh An được sinh ra Hạ Tư Quân đã 6 tuổi, hắn cùng các ca ca khác của Kỷ gia giống nhau, bọn họ đều nhìn Kỷ Minh An từ từ lớn lên.

Lúc này, một người đàn ông xuất hiện ở chỗ ngoặt cầu thang tầng hai.

Chỉ thấy thân hình hắn thon dài mà cao lớn, mái tóc dài bị cột lại bởi sợi dây buộc tóc màu đỏ người nọ mặc một bộ quần áo màu trắng được đặt may riêng, xinh đẹp mà lại cấm dục.

Nhưng mà không ai dám xem nhẹ khí thế xung quanh người đàn ông ấy.

Đây là một vị Alpha cường đại.

Bốn vị thiếu gia thấy nam nhân kia, trăm miệng một lời cung kính hô: “Ba ba”, “Thúc thúc”.

Ninh Bách cẩn gật gật đầu: “Gần đây có tin tức của Ninh An sao?”

Kỷ Minh Sơ nói: “Không có, Tiểu An còn một tháng nữa là thi đại học, bọn con không dám quấy rầy em ấy.”

Vẻ mặt Ninh Bách Cẩn vừa lòng nói: “Thật tốt, bọn mi nhớ kĩ, bảo hộ Tiểu An chính là ý nghĩa mà bọn mi được sinh ra. Nếu ai quấy rầy Tiểu An, cái nhà này cũng không cần bọn mi nữa!”

Lúc này, cửa ở đại sảnh lại được mở ra, một thanh niên mặc quần áo màu lam đi đến.

Thanh niên có mái tóc màu đen, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm, tựa hồ có thể đem linh hồn của người khác hút vào bên trong, làm cho người ta không thể rời mắt. Quần áo hắn bị xé rách chút ít, trên tay đeo một đôi bao tay bị mài mòn, xung quanh hắn mang vẻ âm trầm, đao bay tứ phía.

“Hàn Hi…..”

“Đại hoàng tử điện hạ…..”

Kỷ Minh Viêm cùng Lê thúc đồng thời hô

Hàn Hi là con trai của tiên hoàng hậu và hoàng đế, khi tiên hoàng hậu sinh Hàn Hi ra thì tình cảm của hai người đã tan vỡ từ lâu. Vì vậy mà tiên hoàng hậu thường xuyên mang theo Hàn Hi chạy qua Kỷ gia, một lần ở lại ít nhất cũng phải tớ mấy tháng.

Hàn Hi và anh em Kỷ gia lớn lên cùng nhau.

Tuy rằng sau khi tiên hoàng hậu qua đời, Hàn Hi phải quay lại hoàng thất nhưng những lúc rảnh rỗi đều sẽ tới Kỷ gia.

Đối với Hàn Hi và Hạ Tư Quân mà nói, lòng trung thành đối với Kỷ gia so với gia đình thân sinh càng lớn hơn nhiều. Kỷ gia cũng sẽ vĩnh viễn giữ lại phòng và vị trí của hai người trong nhà.

Hàn Hi trầm mặc mà đi đến chỗ ngồi của mình, gọi cho Bối Tử Diệc.

“Hàn Hi, Tiểu An đang chuẩn bị thi đại học……” Ninh Bách Cẩn nhắc nhở.

Hàn Hi vẫn không cúp cuộc gọi, tiếp tục đeo tai nghe theo ý của mình mà kết nối cuộc gọi.

Biểu cảm của Hàn Hi đột nhiên thay đổi: “Ngươi nói cái gì?!”

“Tiểu An làm sao vậy?” Lấy Ninh Bách Cẩn cầm đầu, mọi người ở đây đều trở lên khẩn trương.

“Hoắc Lương Triết và bảo bảo chia tay rồi.” Hàn Hi tháo tai nghe xuống, sắc mặt trầm lặng như nước, gằn từng chữ một nói: “Trước, khi, kì, thi, cao, khảo, đến.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu tiên thì đem tiểu thiên sứ cất đi một chút

~Cảm ơn đại gia đã nạp~

Mặt khác thì ta đã viết thêm truyện mới, hy vọng những tiểu thiên sứ cảm thấy hứng thú thì lưu truyện vào đọc nha, cũng là sinh tử văn.

«Trọng sinh chi cùng đỉnh cấp hào môn liên hôn sau»

Đều nói gia đình phú quý đều mới có kẻ si tình, nhưng Thẩm Tu Yến thật sự không hểu được, vì hoàn cảnh gì mà cậu lại đi yêu phải bản thân mình.

Đây là một bộ truyện tinh tế trọng sinh báo thù thêm cái đặc tính mê công việc, ngọt sảng văn.

Trọng sinh báo thù, bên ngoài hung dữ bên trong ôn nhu thụ x cao phú soái có tư chất cao, bên ngoài ốm yếu bên trong mạnh mẽ thâm tình công.

Còn có thêm một bộ truyện nữa (?)

(?): Còn có cường đẩy hảo hữu cơ văn (chỗ này tui không hỉu ( ╥ω╥ ) )

«Nghe nói ta là thiên đường mạnh nhất bạch liên hoa [ Hebrew ]

» by tam kỳ thêm sẽ.

Đại ma vương Lucifer vừa ngủ đạy liền phát hiện có một tuyệt sắc mỹ nam nằm ngủ bên cạnh mình, nhìn lại bản thân liền phát hiện vẻ ngoài bản thân thế mà lại giống vẻ ngoài thanh thuần của bạch liên hoa mạnh nhất thiên đường.

Vạn nhân mê Lucifer, văn cẩu huyết.

Cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ tui nha, mãi yêu❤❤❤