Chương 11

Tuy nhiên mẹ Quý đã bị cô ta đánh thức, bà đứng ở hành lang tầng hai, mất hứng hỏi: "Có chuyện gì ồn ào vậy?"

Nguyên Tử Tịch nhận ánh mắt của mẹ Quý có hơi chột dạ, nhưng không biết nghĩ tới gì đó, đột nhiên lại kiên cường hơn hẳn: "Mẹ, Dư Thận có ở nhà không?"

Mẹ Quý nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi khó hiểu.

Cô con dâu này là một người vô tri, chuyện công ty không làm được, xã giao giữa các phu nhân cũng luôn mắc sai lầm, bình thường cũng chỉ biết đi mua sắm làm đẹp đánh bài, lấy tiền chu cấp cho em trai nhà mẹ đẻ.

Bởi vì Quý Dư Thận vô cùng bao dung với cô ta, cho nên ngày thờng mẹ Quý sẽ hơi khắt khe với cô ta, dù gì vẫn có thể kiềm chế được cô ta, tránh cho ở bên ngoài gây rắc rối cho nhà họ Quý.

Hôm nay tỏ ra bất mãn với mẹ Quý, lại còn kiên cường như vậy, thật sự là hiếm thấy.

Bà đang nghĩ tới đây, Quý Dư Thận đi ra từ phòng làm việc, cũng đứng ở hành lang lầu hai, nhìn xuống.

Nguyên Tử Tịch nhìn thấy anh ấy, lập tức nổi giận đùng đùng: "Quý Dư Thận, anh cắt thẻ của em là có ý gì?"

Quý Dư Thận thản nhiên nói: "Không có ý gì, chuyện của Bạch Tuyên anh đổi ý rồi."

Quý Dư Tích và mẹ Quý còn chưa biết chuyện này, đồng loạt quay đầu nhìn Quý Dư Thận.

Quý Dư Tích nhớ tới vừa rồi anh cả có gọi một cú điện thoại, có nói qua cắt sử dụng gì gì đó, thì ra là cắt thẻ của chị dâu.

Nguyên Tử Tịch ngây người trong chốc lát, lại bắt đầu nổi điên: "Có phải là ý của mẹ anh không? Lẽ nào anh cũng muốn em ngồi tù hay sao?"

Quý Dư Thận: "Chuyện này không liên quan đến người khác, là ý của anh."

Nguyên Tử Tịch leo lên lầu, vọt tới trước mặt Quý Dư Thận: "Tôi biết cái nhà này cho tới bây giờ vẫn không xem tôi là người một nhà mà. Nếu như chuyện này là Dư Khang và Dư Tích làm ra, anh và mẹ anh vẫn sẽ chọn đưa ra tòa chắc?"

Quý Dư Thận không trả lời, Quý Dư Tích giành nói trước: "Sẽ."

Mẹ Quý cũng gật đầu: "Đúng vậy, cách xử lý chuyện này tốt nhất là kiện lên tòa án. Nếu con không tin, con có thể đi hỏi luật sư của tập đoàn, nghe ý kiến của bọn họ."

Nguyên Tử Tịch cười lạnh nói: "Mẹ nghĩ con chưa hỏi sao? Tối hôm qua vừa xảy ra chuyện con đã tìm luật sư rồi."

Mẹ Quý lắc đầu: "Ý của mẹ là, con phải nói hết mọi chuyện với luật sư, chứ không phải là che che giấu giấu."

Nguyên Tử Tịch ngây người.

Chuyện Bạch Tuyên sảy thai là một vụ bê bối, tất nhiên Nguyên Tử Tịch không thể nói ra toàn bộ sự thật với luật sư. Có khả năng cô ta nói cho luật sư rằng trong lúc tranh chấp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến Bạch Tuyên sảy thai, cũng như cả đời không thể sinh con. Theo phán đoán này, luật sư sẽ nói với cô ta rằng cô ta có thể phải ngồi tù.

Nhưng mà sự thật là, Bạch Tuyên tự làm tự chịu, không liên quan nhiều đến cái tát của cô ta.

Nguyên Tử Tịch cười khẩy nói: "Con biết mẹ nghĩ gì. Kiện ra tòa làm lớn chuyện này lên, sau đó để cho mọi người trong khắp thành phố đến xem chuyện cười của nhà họ Nguyên đúng không? Khiến cho mọi người đều biết em trai con bị căm sừng, suýt chút nữa cưới một người phụ nữ da^ʍ dãng! Như thế mấy người sẽ thấy vui chứ gì?"

Cô ta vô duyên vô cớ trách móc, khiến những người nhà họ Quý không nói nên lời.

Quý Dư Tích thầm nghĩ: [Chị nghĩ nhiều rồi, cả thành phố D chẳng có mấy ai quan tâm đến em trai chị đâu.]

Nguyên Tử Tịch thấy bọn họ không nói lời nào, còn tưởng rằng mình đâm trúng tâm tư nhỏ nhặt của bọn họ, thế là không kiêng nể gì mà nói tiếp: "Nếu chuyện của em trai con bị phơi bày ra ngoài, con cũng sẽ không để cho các người sống tốt. Người con lớn của nhà họ Quý tài trí hơn người nhưng lại vô sinh, chuyện này chắc chắn sẽ còn thích hợp làm đề tài câu chuyện hơn chuyện của em trai con."

Sắc mặt mẹ Quý xanh mét, nhìn chằm chằm vào Nguyên Tử Tịch.

Bởi vì thể diện của em trai cô ta, thế mà lại lấy nỗi đau thầm kín của Quý Dư Thận ra uy hϊếp nhà họ Quý.

Nguyên Tử Tịch có thể nói ra được những lời này, trong lòng đã coi nhà họ Quý là kẻ thù.

Quý Dư Tích sốt ruột muốn chết, cậu rất muốn nói - Chị dám phơi bày sự thật không? Xem thử rốt cuộc là vấn đề của chị hay là vấn đề của anh tôi?

Nhưng cậu không thể, bởi vì Nguyên Tử Tịch là chị dâu của cậu. Loại chuyện riêng này chỉ có anh cả của cậu mới nói được. Nhưng anh ấy lại không biết trách nhiệm không thể sinh con nằm ở trên người Nguyên Tử Tịch, vẫn cảm thấy mắc nợ Nguyên Tử Tịch.

Ngay khi cậu đang sốt ruột, lại nghe Quý Dư Thận nói: "Em không cần uy hϊếp ai. Nếu như muốn ly hôn, bây giờ chúng ta có thể đến cục dân chính."

Nguyên Tử Tịch khẽ run lên, không dám tin nhìn Quý Dư Thận: "Anh muốn ly hôn với tôi?"

Quý Dư Thận không phủ nhận.

Nguyên Tử Tịch nhìn anh ấy, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên phẫn nộ. Cô ta bỗng nhiên ném túi xách trong tay về phía Quý Dư Thận, chỉ vào mũi anh ấy mắng: "Đồ vong ơn bội nghĩa, thằng chó không có lương tâm. Anh không thể sinh con tôi cũng không ghét bỏ anh, anh lại dám ly hôn với tôi! Anh muốn sau khi ly hôn tìm con đĩ Mộ Đồng kia đúng không? Vì cô ta, ba năm qua anh chưa từng quan hệ với tôi, anh đã biến tôi thành góa phụ ba năm. Bây giờ anh lại muốn ly hôn với tôi. Anh nên bỏ suy nghĩ này đi! Cho dù dây dưa tới chết tôi cũng không đời nào ly hôn!"

Quý Dư Tích trợn tròn mắt.

Lượng tin tức trong đoạn dài này rất khủng, trực tiếp khiến Quý Dư Tích choáng váng.

Quý Dư Thận nghiêng người tránh được sự tấn công của cô ta, nghe cô ta nói những lời tục tĩu, mặt cũng không thay đổi cảm xúc.

Chờ sau khi Nguyên Tử Tịch mắng xong, anh ấy mới nói tiếp: "Rốt cuộc là vấn đề của cô hay của tôi, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"

[Anh cả quả nhiên thông minh! Thì ra anh ấy đã nghi ngờ lâu rồi, làm mình nẫu hết cả ruột.]

Quý Dư Tích không chút keo kiệt khen ngợi.

Quý Dư Thận nhìn Nguyên Tử Tịch, nói tiếp: "Báo cáo năm đó cô giấu rồi à! Nhưng vô dụng thôi, tôi lấy được bản điện tử rồi, chỉ cần điều tra một chút, lập tức có thể biết có gì mờ ám trong đó."

"Mờ... mờ ám gì?" Nguyên Tử Tịch hơi hoảng hốt.

Quý Dư Thận gõ gõ điện thoại di động, nói: "Cô cảm thấy tỷ lệ chẩn đoán sai cả hai cùng một lúc là bao nhiêu?"

Quý Dư Tích ting một tiếng, trên đầu sáng lên một cái bóng đèn.

[Đúng rồi, sao mình không nghĩ ra trời! Chắc chắn là Nguyên Tử Tịch đã làm gì đó với báo cáo của hai người!]

Mẹ Quý đột nhiên quay sang, oán hận nhìn chằm chằm vào Nguyên Tử Tịch.

Quý Dư Thận vẫn rất bình thản, nói tiếp: "Bác sĩ Ngụy đã hẹn tôi ngày mai kiểm tra sức khỏe, cô cũng đi cùng đi."

Khí thế của Nguyên Tử Tịch hoàn toàn biến mất, chỉ thấp giọng nói: "Tôi không cần. Tôi vừa khám sức khỏe vào tháng 10."

"Tùy cô." Quý Dư Thận thản nhiên nói.