Chương 1

"Em chỉ có một người em trai này thôi, cả đời cũng chỉ kết hôn một lần, em là chị gái, tại sao không thể tặng thêm quà đính hôn cho nó cơ chứ?"

Lúc Quý Dư Tích xuyên tới, câu đầu tiên nghe thấy chính là câu này.

Lúc đó cậu đang ngồi ở góc, trong phòng khách ngoại trừ cậu ra còn có bốn người nữa. Trong đó có một cô gái che mặt khóc, câu nói vừa rồi là do cô ta nói.

Quý Dư Tích thừa dịp người khác không chú ý, cử động các bộ phận trên cơ thể với biên độ nhỏ, loại cảm giác khống chế vừa xa lạ vừa quen thuộc này vây lấy cậu.

Trước khi xuyên qua, cậu là một hệ thống, bởi vì thành tích đạt chỉ tiêu nên được về hưu, sống lại làm con người. Cậu còn nhớ rõ lần trao đổi cuối cùng của mình với hệ thống chủ. Hệ thống chủ nói, sẽ sắp xếp cậu sống lại ở thế giới mà cậu từng tới, cũng thần bí tỏ vẻ sẽ cho cậu một ngón tay vàng.

Và rồi cậu đến đây.

Nhưng Quý Dư Tích cũng không biết ngón tay vàng của mình là gì.

Cậu chẳng thấy mình khác gì người bình thường, ngoại trừ trong đầu vẫn giữ được một phần chức năng của hệ thống.

Chẳng lẽ đây là ngón tay vàng của mình?

"Không thể nói như vậy được." Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghê sô pha giơ tay lên véo giữa trán, rồi lại buông xuống.

"Tử Thần kết hôn, chúng ta là chị gái và anh rể nên đóng góp. Nhưng em xem danh sách quà tặng của em đi, năm căn biệt thự ở Nam Thành, ba căn hộ cao cấp ở Bắc Thành, hai tầng cửa hàng ở trung tâm thành phố, bốn chiếc xe sang trọng, một tòa văn phòng..."Anh ấy dừng một chút, không nhớ rõ đoạn sau nên dứt khoát kết luận: "Chẳng lẽ em không cảm thấy hơi nhiều sao?"

Quý Dư Tích nghe thấy danh sách quà tặng, âm thầm líu lưỡi, nhà này thật hào phóng.

Cô gái nghe thấy người đàn ông liệt kê hàng loạt tài sản, chột dạ liếc mắt nhìn hai bề trên ngồi ở trên ghế sô pha không nói gì, giải thích nói: "Em biết danh sách quà tặng có hơi nhiều, nhưng những thứ này với nhà họ Quý chúng ta mà nói chỉ là con bò rụng lông, cây me rụng lá thôi mà."

Người đàn ông thở dài, nói tiếp: "Em cũng nói là nhà họ Quý. Nếu hôm nay là Dư Khảng, Dư Tích muốn kết hôn, danh sách quà tặng này đương nhiên không thành vấn đề, vấn đề là em trai em họ Nguyên, nhà họ Nguyên của em không định đưa lễ đính hôn, trông cậy vào nhà họ Quý nhà anh đúng không?"

Quý Dư Tích mở to hai mắt.

Nhà họ Quý, Dư Khảng, cậu biết đây là người nhà nào rồi.

Trong thế giới cuốn tiểu thuyết nào đó mà cậu từng xuyên có bối cảnh như thế này. Nhà họ Quý giàu có bậc nhấc có ba người con trai, anh cả Quý Dư Thận, anh hai Quý Dư Khảng, anh ba sinh ra không lâu chết sớm, nghe nói còn chưa đặt tên. Lúc ấy ký chủ của cậu cảm thấy cái họ này dễ nghe, nên đã tự đặt cho mình một cái tên tương tự, tên là Quý Dư Tích.

Bây giờ cậu trở thành người con trai thứ ba của nhà họ Quý trong câu chuyện.

Dựa theo phân tích này, người đàn ông trước mắt này chính là anh cả Quý Dư Thận, mà cô gái đang khóc chắc hẳn là chị dâu nhà họ Quý - Nguyên Tử Tịch. Còn hai bề trên ngồi trên sô pha không nói gì, chắc chắn là cha Quý mẹ Quý

Câu hỏi ngược lại vừa rồi của anh cả Quý, như đâm vào trái tim chị dâu, cô ta lập tức chỉ trích nói: "Em gả cho anh ba năm, anh luôn nói nhà họ Nguyên của em cũng như nhà họ Quý của anh. Thế nhưng cho tới bây giờ anh chưa bao giờ đối xử với em như người một nhà."

Nói đoạn, cô ta lại khóc lên.

Anh cả Quý bất đắc dĩ: "Em nói gì thế."

Mẹ Quý nghe đến đó, đứng dậy hòa giải: "Tử Tịch, Dư Thận không có ý đó, con đừng suy nghĩ nhiều."

Bởi vì có phụ huynh tham gia vào, Nguyên Tử Tịch ngừng khóc, lau nước mắt: "Nếu như coi em là người một nhà, vậy thì còn phân biệt em trai anh em trai em làm gì? Tử Thần cũng vậy, Dư Khảng và Dư Tích cũng thế, đều là em trai, kết hôn nên giống nhau mới phải. Nếu Dư Khảng và Dư Tích kết hôn, em sẵn sàng chuẩn bị quà đính hôn nhiều hơn, những thứ này thật sự không tính là gì."

Một tràng ngụy biện này của cô ta khiến mẹ Quý nói không nên lời. Mấy năm gần đây nhà họ Nguyên sa sút, những tài sản này gần bằng một nửa tài sản của nhà họ Nguyên luôn rồi, nhưng vào trong miệng Nguyên Tử Tịch, lại thành "không tính là gì".

Mẹ Quý nhìn sang Quý Dư Thận, hy vọng Quý Dư Thận xử lý.

Quý Dư Thận lại im lặng không nói.

Nguyên Tử Tịch lại nói: "Mẹ đừng nóng giận, con biết danh sách quà này hơi nhiều, nhưng bạn gái của Tử Thần..."

Cô ta còn chưa nói hết câu, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Nguyên Tử Tịch lập tức đứng dậy, nói: "Nhất định là Tử Thần đến rồi, em gọi nó đến đến bàn chi tiết cho hôn lễ."

Cô ta vẫy tay, người hầu trong nhà lập tức đi mở cửa.

Cùng lúc đó, cha Quý cũng đứng lên, nói với mẹ Quý: "Không phải bà nói muốn ra ngoài sao? Còn không đi thay đồ đi."

"Tôi đi thay ngay đây." Mẹ Quý cho Quý Dư Thận một ánh mắt ẩn ý khác, sau đó bà lại quay sang Quý Dư Tích với nụ cười trên môi: "Bé Tích đi cùng đi, sắp sang năm mới rồi, chúng ta cùng đi mua sắm."

"Hả? Con á?" Quý Dư Tích vẫn chưa thoát khỏi tình huống này.

Nguyên Tử Tịch lườm cậu, dường như ghét cậu chướng mắt. Dừng hai giây, cô ta cười hùa theo: "Em cũng đi đi, sang năm là mười tám tuổi rồi."

Mặc dù Quý Dư Tích không hiểu đi mua sắm thì liên quan gì đến tuổi tác, nhưng trái lại cậu nghe ra ý đuổi người của Nguyên Tử Tịch.

Thật sự nực cười, trước hôm nay, cậu luôn là người đưa ra mệnh lệnh với ký chủ, lần đầu tiên có người yêu cầu ngược lại cho mình đấy.

Quý Dư Tích phát tác chứng chống đối, càng muốn cậu đi, cậu cứ càng muốn ở lại.

Chẳng những cậu muốn ở lại, cậu còn muốn giữ cả cha Quý mẹ Quý.

Vì vậy, cậu tò mò hỏi cha mẹ Quý: "Nhưng mà cha mẹ, chị dâu muốn bàn bạc chuyện hôn lễ với anh Tử Thần, nếu như nhà họ Quý chúng ta tổ chức hôn lễ cho anh Tử Thần, vậy chúng ta nên cùng nghe một chút đúng chứ?"

Mẹ Quý vừa nghe thấy lời này, suýt nữa bật cười.

Con trai út vẫn ngốc nghếch, thình lình nói một câu ngớ ngẩn như vậy lại đặc biệt dễ nghe.

Nguyên Tử Tịch cũng có chút xấu hổ, giải thích: "Em hiểu lầm rồi, hôn lễ là do nhà họ Nguyên tổ chức."

Chẳng qua cô ta muốn nhà họ Quý trả tiền mà thôi.

Quý Dư Tích mở to hai mắt, giả bộ giật mình: "Thì ra là vậy, em thấy chị dâu muốn chuẩn bị quà đính hôn cho anh Tử Thần, còn muốn bàn bạc chi tiết về hôn lễ ở nhà chúng ta, cứ tưởng nhà họ Nguyên không tiện, nên mới để cho chị gái đã lấy chồng lo liệu cơ đấy."

Gì mà nhà họ Nguyên không tiện, nói như thể nhà họ Nguyên không có ai vậy.

Mẹ Quý quay đầu đi, lén lút che lại khóe môi đang nhếch lên. Cha Quý cũng ấn ngực, dùng tiếng ho khan để che giấu.

Khuôn mặt Nguyên Tử Tịch hoàn toàn sượng ngắt, ánh mắt nhìn Quý Dư Tích lạnh như băng.

Đúng lúc đó, Nguyên Tử Thần bước vào.

Cậu ta không biết trước đó Quý Dư Tích nói gì, chỉ nghe thấy một câu cuối cùng, bèn nói chen vào: "Hôn lễ của tôi đương nhiên do chị tôi lo liệu, chị tôi làm việc thì tôi yên tâm nhất."