Chương 10: Ba ngày không ăn

Tất nhiên, nếu anh ta ép buộc, cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Đến lúc đó……bỏ đi, cô không thèm nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng sẽ chết.

Giang Diệu Diệu bưng ra một thùng mì bò dưa cải, đun nước sôi rồi tự nấu bữa sáng cho mình.

Khi cô vừa húp vừa ăn mì, người đàn ông chăm chú theo dõi nhưng cô xem như không thấy.

“Căn nhà này không phải của cô, cô mới vào đây ở được không lâu có đúng không?”

“Phòng ngủ không có đồ trang điểm, phòng tắm không có sữa tắm, lại mang theo nhiều lương thực và nước uống như vậy, là sau khi zombie bùng phát mới chuyển vào đây ở."

“Cô không có người nhà, cho dù là quan hệ không tốt, những lúc như thế này cũng sẽ đi tìm bọn họ, ít nhất sẽ thử một lần, chứ không phải trốn đi một mình như này. Cô không có bạn bè hay người yêu, tính cách quái gở, chứng tỏ từ nhỏ cô lớn lên trong hoàn cảnh không tốt. Có thể là vấn đề tình cảm, cũng có thể là vật chất.”

Anh nắm lấy một tay của cô rồi siết chặt.

"Cánh tay gầy nhưng có cơ bắp, các bộ phận và hình thể không được rèn luyện trong phòng tập, trước đây thường xuyên mang vác vật nặng hay đã làm người phục vụ?”

"Có vết chai ở khớp đầu tiên của ngón giữa bên phải, hơi biến dạng vì quanh năm viết nhiều, cho nên là vừa học vừa làm?”

Anh vuốt cằm, đôi mắt đen sâu hun hút như có thể nhìn thấu mọi chuyện.

"Một nữ sinh viên đại học không có gia đình, tính cách thu mình và điều kiện tài chính kém, vừa tình cờ tích trữ được một lượng lớn vật tư trước khi bùng phát zombie, cô nói ..."

Giang Diệu Diệu da đầu tê dại, quay đầu lại quát lớn: “Anh muốn gì hả?"

Anh ta lập tức im lặng, sau đó nói một cách thành thật: "Tôi đói rồi."

Khóe miệng cô giật giật, chỉ vào tầng hầm: "Ô thứ tư ở hàng thứ ba, tự mình lấy đi!"

Người đàn ông lấy ra một thùng mì gói, dùng nước sôi còn dư lại mà cô đã đun, bóc cái nắp ra, hít hà xì sụp, dăm ba miếng đã ăn hết gói mì, húp một hơi nước là xong.

Giang Diệu Diệu: ... Hình như có một con lợn xông vào nhà của cô!

Người đàn ông đi lấy thùng khác, tiếp đến thùng thứ ba, thùng thứ tư, ăn hết thùng thứ năm thì mới dừng lại.

“Thật ngại quá, ba ngày nay tôi không ăn gì.”